M’Cheyne Bible Reading Plan
Bằng chứng Chúa sai Mô-se
4 Sau đó Mô-se thưa, “Nếu dân Ít-ra-en không tin hay không nghe con thì sao? Nếu họ bảo, ‘CHÚA chẳng có hiện ra cùng ông đâu’ thì con làm thế nào?”
2 CHÚA bảo ông, “Trong tay con hiện đang cầm vật gì?”
Mô-se thưa, “Con đang cầm cây gậy chăn chiên.”
3 CHÚA phán, “Hãy ném nó xuống đất.”
Mô-se ném xuống đất thì nó biến ra con rắn. Mô-se chạy trốn khỏi nó. 4 Nhưng CHÚA bảo ông, “Hãy giơ tay ra nắm đuôi nó.”
Khi Mô-se giơ tay nắm con rắn thì nó trở thành cây gậy như cũ. 5 CHÚA phán, “Nhờ dấu hiệu nầy, dân Ít-ra-en sẽ tin rằng CHÚA, Thượng Đế của tổ tiên các con, Thượng Đế của Áp-ra-ham, Thượng Đế của Y-sác, và Thượng Đế của Gia-cốp, đã hiện ra cùng con.”
6 Rồi CHÚA bảo Mô-se, “Hãy cho tay con vào bên trong áo.”
Mô-se cho tay vào bên trong áo. Khi ông rút tay ra thì tay trở nên trắng như mắc bệnh ngoài da.
7 Ngài bảo, “Bây giờ cho tay con vào trong áo trở lại.” Mô-se cho tay vào áo trở lại. Khi rút tay ra thì tay lành lặn như cũ, da giống như bình thường.
8 Sau đó CHÚA bảo, “Nếu dân chúng không tin hay không lưu ý đến phép lạ thứ nhất, họ sẽ tin khi con làm phép lạ thứ nhì. 9 Sau hai phép lạ đó, nếu họ vẫn không tin hay không nghe con thì hãy lấy ít nước sông Nin đổ lên đất khô. Nước sẽ biến ra máu khi chạm đất.”
10 Nhưng Mô-se thưa với CHÚA, “Thưa CHÚA, con không phải là người ăn nói lưu loát. Ngay như bây giờ sau khi nói chuyện với Ngài, con vẫn không nói được trôi chảy. Con nói chậm chạp và hay ấp úng.”
11 CHÚA liền hỏi, “Ai làm ra miệng con người? Ai làm điếc, làm câm? Ai làm sáng hay mù mắt? Chính ta là CHÚA làm ra những việc đó. 12 Bây giờ hãy đi! Ta sẽ giúp con nói, và chính ta sẽ dạy con những gì phải nói.”
13 Nhưng Mô-se thưa, “Lạy CHÚA, xin sai người khác đi.”
14 CHÚA liền nổi giận cùng Mô-se và bảo, “A-rôn, anh con thuộc dòng họ Lê-vi, là người có tài ăn nói. Người đang đi tìm con và sẽ vui mừng khi gặp được. 15 Con hãy nói với A-rôn và bảo người những gì phải nói. Ta sẽ giúp hai con nói, và dạy những gì hai con phải làm. 16 A-rôn sẽ nói với dân chúng thế cho con. Con sẽ bảo người những gì Thượng Đế nói, rồi người sẽ nói thế con. 17 Hãy cầm theo cây gậy để làm phép lạ.”
Mô-se trở lại Ai-cập
18 Mô-se trở về với Giê-trô, cha vợ mình và nói, “Xin cho phép con trở về với dân tộc con ở Ai-cập. Con muốn biết họ còn sống sót không.”
Giê-trô bảo Mô-se, “Con cứ đi! Cha chúc con may mắn.”
19 Trong khi Mô-se còn đang ở tại Mi-đi-an, CHÚA bảo ông, “Hãy trở về Ai-cập, vì những người muốn giết con đã chết hết rồi.”
20 Nên Mô-se mang vợ và các con trai cho lên lưng lừa và lên đường trở về Ai-cập. Ông cũng mang theo cây gậy của Thượng Đế.
21 CHÚA phán cùng Mô-se, “Khi con trở về Ai-cập, hãy làm các phép lạ mà ta đã ban quyền con làm. Hãy cho vua Ai-cập thấy các phép lạ đó. Nhưng ta sẽ làm cho nhà vua ngoan cố, người sẽ không để dân chúng đi đâu. 22 Lúc đó hãy bảo nhà vua, ‘Đây là lời CHÚA phán: Ít-ra-en là con đầu lòng của ta. 23 Ta đã bảo ngươi hãy để con ta đi để nó thờ phụng ta. Nhưng ngươi không chịu để dân Ít-ra-en đi, nên ta sẽ giết con trưởng nam của ngươi.’”
Con trai của Mô-se được cắt dương bì
24 Trong khi Mô-se đang trên đường về Ai-cập, ông dừng tại một chỗ để nghỉ đêm. CHÚA hiện ra cùng ông ở đó và định giết ông. 25 Nhưng Xíp-bô-ra lấy một con dao bằng đá lửa cắt dương bì cho con trai mình. Cầm miếng dương bì của con, nàng quẹt vào chân Mô-se và bảo, “Anh là chàng rể đổ máu của em.” 26 Nàng nói, “Anh là chàng rể đổ máu,” là vì nàng phải cắt dương bì cho con trai mình. Vì thế CHÚA tha không giết Mô-se.
Mô-se đến Ai-cập
27 Trong khi đó CHÚA bảo A-rôn, “Hãy đi ra sa mạc gặp Mô-se.” Khi A-rôn đi ra thì gặp Mô-se ở núi của Thượng Đế, liền hôn Mô-se. 28 Mô-se thuật lại cho A-rôn nghe những gì CHÚA đã bảo mình và thuật lại những phép lạ CHÚA dặn ông làm.
29 Mô-se và A-rôn đi triệu tập tất cả các bô lão của Ít-ra-en lại. 30 A-rôn thuật lại cho họ nghe mọi điều CHÚA dặn bảo Mô-se. Rồi Mô-se làm phép lạ cho mọi người thấy, 31 nên tất cả dân chúng Ít-ra-en đều tin. Khi họ nghe rằng CHÚA rất lo ngại cho họ và đã thấy những nỗi khổ cực của họ thì họ cúi xuống bái lạy Ngài.
Chữa lành người đầy tớ của một sĩ quan(A)
7 Sau khi Chúa Giê-xu dạy cho dân chúng những điều ấy xong thì Ngài đến thành Ca-bê-nâm. 2 Một viên sĩ quan ở đó có đứa đầy tớ rất tin cậy đang đau gần chết. 3 Nghe đồn về Chúa Giê-xu, ông liền nhờ các bô lão Do-thái đến nói giúp để Ngài chữa lành cho đầy tớ mình. 4 Các bô lão đi gặp Chúa Giê-xu và nài nỉ Ngài đến. Họ thưa, “Ông sĩ quan nầy rất đáng được thầy giúp. 5 Ông rất yêu thương dân ta và đã xây một hội đường cho chúng ta.”
6 Chúa Giê-xu liền đi với họ. Khi Chúa đi gần đến nhà ông, viên sĩ quan cho bạn ra thưa, “Xin Chúa đừng tự phiền như thế, vì tôi không đáng rước Chúa vào nhà. 7 Do đó mà tôi không đi ra gặp Chúa. Xin Ngài chỉ cần truyền lệnh thì đứa đầy tớ của tôi sẽ lành. 8 Vì tôi ở dưới quyền người khác, đồng thời tôi cũng có quân lính dưới quyền tôi. Tôi bảo anh lính nầy, ‘Đi,’ thì nó đi. Tôi bảo anh lính khác, ‘Đến,’ thì nó đến. Tôi bảo đầy tớ tôi, ‘Làm cái nầy,’ thì nó làm.”
9 Khi nghe vậy, Chúa Giê-xu vô cùng ngạc nhiên. Ngài quay lại nói với dân chúng đang đi theo mình, “Ta bảo các ngươi, trong cả nước Ít-ra-en, ta chưa bao giờ thấy ai có đức tin lớn như thế nầy.”
10 Những người được sai đến gặp Chúa Giê-xu trở về nhà thì thấy người đầy tớ đã lành bệnh.
Chúa Giê-xu khiến một thanh niên sống lại
11 Ít lâu sau, Chúa Giê-xu đi đến một thành gọi là Na-in, có các môn đệ và một đám đông dân chúng đi theo. 12 Đến gần cửa thành, Ngài thấy một đám tang đi ra. Người mẹ, là một bà góa, vừa mất đứa con trai một. Người từ thành ấy đưa xác rất đông cùng với bà mẹ, trong khi người ta đang khiêng quan tài cậu ra. 13 Nhìn thấy bà, Chúa động lòng thương. Ngài bảo, “Bà đừng khóc nữa.” 14 Ngài bước đến rờ nắp quan tài, thì những người khiêng dừng lại. Chúa Giê-xu gọi, “Cậu em ơi, ta bảo cậu hãy ngồi dậy!” 15 Cậu liền ngồi nhỏm dậy và bắt đầu nói chuyện. Chúa Giê-xu liền giao cậu lại cho bà mẹ.
16 Toàn thể dân chúng vô cùng kinh ngạc và bắt đầu ca ngợi Thượng Đế. Họ nói, “Có một đấng tiên tri lớn đã xuất hiện giữa chúng ta! Thượng Đế đã đến viếng thăm dân Ngài.”
17 Tin nầy được đồn ra khắp miền Giu-đia và các vùng xung quanh.
Giăng thắc mắc(B)
18 Các môn đệ của Giăng thuật lại những chuyện ấy cho ông nghe. Giăng gọi hai môn đệ 19 sai họ đi gặp Chúa để hỏi, “Thầy là Đấng phải đến hay chúng tôi còn phải chờ Đấng khác?”
20 Lúc gặp Chúa Giê-xu, họ hỏi, “Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến hỏi ‘Thầy là Đấng phải đến hay chúng tôi phải chờ Đấng khác?’”
21 Khi ấy Chúa Giê-xu đang chữa lành nhiều người khỏi đủ thứ tật bệnh, đuổi ác quỉ và khiến kẻ mù được sáng mắt. 22 Ngài bảo các môn đệ của Giăng, “Về thuật lại cho Giăng biết những điều các anh nghe và thấy hôm nay. Kẻ mù được thấy, kẻ què được đi, những người mắc bệnh cùi được chữa lành, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại và Tin Mừng được giảng cho kẻ nghèo. 23 Phúc cho ai không nao núng trong đức tin mình vì ta!”
24 Sau khi các môn đệ của Giăng về rồi, Chúa Giê-xu mới nói chuyện với dân chúng về Giăng: “Các ngươi ra đồng hoang để xem gì? Có phải xem cọng sậy [a] bị gió thổi không? 25 Các ngươi đi ra xem gì nữa? Có phải xem người mặc đồ sang trọng không? Không, những người mặc đồ sang trọng và giàu có thì ở trong cung vua. 26 Nhưng các ngươi đi ra xem gì nữa? Có phải xem nhà tiên tri chăng? Thật vậy, ta bảo các ngươi, Giăng còn lớn hơn nhà tiên tri nữa. 27 Vì có lời viết về Giăng như sau:
‘Ta sẽ sai sứ giả ta đi trước mặt Con,
để dọn đường cho Con.’ (C)
28 Ta nói với các ngươi, trong tất cả những người sinh ra đời, chưa có ai lớn hơn Giăng, nhưng trong Nước Trời, người nhỏ nhất còn lớn hơn cả Giăng nữa.”
29 Khi dân chúng, kể cả các nhân viên thu thuế nghe như thế thì nhìn nhau và đồng ý rằng, lời dạy dỗ của Thượng Đế là đúng và bằng lòng chịu Giăng làm lễ báp-têm. 30 Nhưng những người Pha-ri-xi và các chuyên gia về luật không chấp nhận chương trình Thượng Đế dành cho họ; họ không chịu Giăng làm lễ báp-têm.
31 Sau đó Chúa Giê-xu nói, “Bây giờ ta phải nói gì về dân nầy? So sánh họ với cái gì? 32 Họ giống như mấy đứa nhỏ ngồi ngoài chợ, bảo nhau rằng,
‘Tụi tao đã chơi nhạc cho chúng bay,
mà chúng bay không chịu nhảy múa;
Tụi tao đã ca bản nhạc buồn,
mà chúng bay không chịu khóc lóc.’
33 Giăng Báp-tít đến, không ăn bánh cũng không uống rượu, các ngươi bảo, ‘Ông ta bị quỉ ám.’ 34 Con Người đến, ăn và uống thì các ngươi phê bình, ‘Xem kìa! Ông ta ăn nhậu quá mức, lại còn kết bạn với bọn thu thuế và kẻ có tội!’ 35 Nhưng những người khôn ngoan thì nhìn nhận sự khôn ngoan là do Thượng Đế mà đến.”
Một phụ nữ rửa chân Chúa Giê-xu
36 Có một người Pha-ri-xi mời Chúa Giê-xu dùng bữa tại nhà, nên Ngài đi đến nhà ông và ngồi ở bàn. 37 Một người đàn bà tội lỗi trong tỉnh nghe tin Chúa Giê-xu đang dùng bữa ở nhà người Pha-ri-xi, thì chị liền mang một bình bằng ngọc đầy nước hoa 38 đến, đứng đàng sau nơi chân Chúa Giê-xu khóc nức nở. Chị lấy nước mắt rửa chân Chúa Giê-xu rồi lấy tóc mình mà lau và hôn chân Ngài nhiều lần, đồng thời xức nước hoa nơi chân Ngài. 39 Khi người Pha-ri-xi, là người mời Ngài đến nhà, thấy vậy mới thầm nghĩ, “Nếu ông Giê-xu nầy thật là nhà tiên tri, thì hẳn ông ta phải biết rằng người đàn bà đang đụng đến mình là người xấu xa!”
40 Chúa Giê-xu bảo người Pha-ri-xi, “Xi-môn, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Xi-môn thưa, “Thưa thầy, xin cứ nói.”
41 Chúa Giê-xu nói, “Có hai người mắc nợ một chủ cho vay tiền. Một người thiếu năm trăm quan tiền, người kia thiếu năm chục. 42 Vì họ không có tiền trả, nên chủ cho vay tha nợ cho cả hai. Thế thì người nào yêu chủ nợ hơn?”
43 Xi-môn, người Pha-ri-xi đáp, “Tôi nghĩ người mắc nợ nhiều hơn.”
Chúa Giê-xu nói với Xi-môn, “Ông nói rất đúng.”
44 Quay sang phía thiếu phụ, Chúa Giê-xu bảo Xi-môn, “Ông có thấy chị nầy không? Khi tôi vào nhà ông, ông không thèm mang nước cho tôi rửa chân, còn chị nầy đã rửa chân tôi bằng nước mắt và lấy tóc mình mà lau. 45 Ông không chào đón tôi bằng cái hôn, nhưng từ khi tôi vào, chị hôn chân tôi hoài. 46 Ông không xức dầu trên đầu tôi nhưng chị nầy đã đổ nước hoa xức chân tôi. 47 Tôi bảo ông rằng chị nầy tuy có tội nhiều lắm nhưng được tha thứ hết nên chị tỏ tình thương nhiều. Còn người được tha ít thì yêu ít.”
48 Rồi Ngài nói với chị, “Tội chị đã được tha rồi.”
49 Những người ngồi cùng bàn bắt đầu hỏi nhau, “Ông nầy là ai mà cũng tha tội?”
50 Chúa Giê-xu bảo thiếu phụ, “Vì chị có lòng tin, nên chị đã được cứu khỏi tội. Thôi chị hãy yên tâm mà về.”
Gióp trả lời Xô-pha
21 Bấy giờ Gióp trả lời:
2 “Hãy nghe kỹ lời tôi nói,
và đây là cách các anh có thể an ủi tôi.
3 Hãy kiên nhẫn nghe tôi nói.
Xong rồi muốn chế diễu tôi cũng được.
4 Tôi không phàn nàn về người ta;
tôi có lý do để sốt ruột.
5 Hãy nhìn tôi rồi kinh hoảng;
hãy lấy tay che miệng vì sửng sốt.
6 Khi tôi suy nghĩ về điều nầy,
tôi vô cùng hoảng sợ và toàn thân tôi run rẩy.
7 Tại sao kẻ ác sống lâu?
Chúng càng già càng thêm cường thịnh.
8 Chúng thấy con cái đầy đàn quanh mình;
Chúng nhìn con cái mình lớn lên.
9 Nhà cửa chúng an toàn không có gì phải sợ;
Thượng Đế không trừng phạt chúng.
10 Bò đực của chúng truyền giống không sai sẩy;
bò cái của chúng sinh ra bò con khoẻ mạnh.
11 Chúng cho con cái mình chơi đùa như bầy chiên;
các con nhỏ chúng nhảy tung tăng.
12 Ca hát theo điệu trống cơm và đờn cầm,
còn tiếng sáo làm chúng sảng khoái.
13 Kẻ ác an hưởng cuộc đời thành công,
rồi yên lành đi xuống mồ mả.
14 Chúng bảo Thượng Đế, ‘Hãy để chúng tôi yên!
Chúng tôi không muốn biết đến đường lối Ngài.
15 Đấng Toàn Năng là ai mà chúng tôi phải phục vụ?
Cầu nguyện với Ngài thì có lợi gì?’
16 Sự thành công của kẻ ác không phải do chúng tạo ra.
Sự suy nghĩ của chúng cũng khác tôi.
17 Thế nhưng đèn của kẻ ác bị tắt bao nhiêu lần?
Có bao nhiêu lần tai họa đổ trên chúng?
Có bao nhiêu lần chúng bị cơn thịnh nộ Thượng Đế trừng phạt?
18 Bao nhiêu lần chúng giống như rơm rạ trước gió,
hay trấu bị trận cuồng phong thổi bay đi?
19 Người ta nói, ‘Thượng Đế dành trừng phạt của cha cho con.’
Nhưng Thượng Đế nên trừng phạt kẻ ác để chúng biết điều đó.
20 Mắt chúng phải chứng kiến sự diệt vong của mình,
và phải chịu hình phạt dưới cơn thịnh nộ của Đấng Toàn Năng.
21 Chúng chẳng lo đến gia đình mà chúng sẽ để lại,
khi đời chúng đến chỗ tận cùng.
22 Không ai có thể dạy khôn cho Thượng Đế;
Ngài là Đấng xét xử những kẻ có tước vị.
23 Có người qua đời trong khi còn mạnh khoẻ,
cảm thấy an toàn và thoải mái.
24 Thân thể được no béo,
xương cốt tráng kiện và khoẻ mạnh.
25 Nhưng kẻ khác qua đời khi lòng cay đắng,
không hề nếm biết hạnh phúc trên đời.
26 Họ được chôn cất kề bên nhau,
và dòi bọ bao phủ họ.
27 Tôi biết rõ tư tưởng các anh,
và ý định các anh làm hại tôi.
28 Các anh hỏi tôi, ‘Nhà của bậc vĩ nhân nầy đâu rồi?
Còn lều kẻ ác ở đâu?’ [a]
29 Các anh có bao giờ hỏi các lữ khách chưa?
Có khi nào nghe họ kể chuyện chưa?
30 Trong ngày Thượng Đế nổi giận và trừng phạt,
thì bọn gian ác được bình yên.
31 Ai sẽ tố cáo thẳng vào mặt chúng?
Ai sẽ trả đũa cho chúng
về những điều ác mà chúng gây ra?
32 Chúng được đưa xuống huyệt mả,
nấm mồ chúng có người trông chừng.
33 Đất trong thung lũng có vẻ êm ái đối với chúng.
Mọi người theo sau chúng, và nhiều người đi trước chúng.
34 Làm sao các anh an ủi tôi được bằng những điều nhảm nhí nầy?
Những lời đáp của các anh chỉ láo khoét!”
Thức ăn cúng cho thần tượng
8 Bây giờ tôi sẽ bàn đến vấn đề đồ cúng [a] cho thần tượng. Chúng ta biết rằng “Ai cũng hiểu biết.” Hiểu biết đâm ra kiêu căng, nhưng lòng yêu thương luôn gây dựng. 2 Nếu anh chị em tưởng mình biết điều gì, thật ra anh chị em chưa biết đủ đâu. 3 Nhưng nếu ai yêu mến Thượng Đế thì Ngài biết người ấy.
4 Còn về việc ăn đồ cúng cho thần tượng thì chúng ta biết rằng thần tượng chẳng là gì cả trong thế gian vì chúng ta cũng biết chỉ có một Thượng Đế mà thôi. 5 Mặc dù có nhiều vật được người ta gọi là thần, trên trời hay dưới đất và có nhiều “thần” hoặc nhiều “chúa,” 6 nhưng đối với chúng ta chỉ có một Thượng Đế mà thôi—là Cha. Mọi vật đều từ Ngài mà ra và chúng ta sống cho Ngài. Cũng chỉ có một Chúa—Chúa Cứu Thế Giê-xu. Mọi vật đều do Ngài sáng tạo và chúng ta sống là nhờ Ngài.
7 Nhưng không phải ai cũng biết điều ấy. Một số người quá quen thuộc với thần tượng cho nên khi họ ăn thịt, họ vẫn nghĩ là thịt ấy đang được dâng cho thần. Vì thế khi ăn họ cảm thấy có tội vì lương tâm họ yếu ớt. 8 Nhớ rằng thức ăn không làm cho chúng ta gần hơn với Thượng Đế đâu. Không ăn cũng chẳng thiệt hại gì, mà ăn cũng chẳng thêm lợi lộc gì.
9 Cho nên anh chị em phải thận trọng đừng để sự tự do của mình gây cho những người yếu đức tin phạm tội. 10 Anh chị em là người có “sự hiểu biết” nên thản nhiên ăn uống trong đền thờ tà thần. Nhưng nếu người yếu đức tin nhìn thấy anh chị em ăn nơi ấy sẽ được thúc giục ăn thịt cúng cho thần trong khi vẫn tin rằng làm như thế là phạm tội. 11 Tín hữu yếu ớt ấy là người mà Chúa Cứu Thế đã chịu chết cho sẽ bị hư hỏng vì “sự hiểu biết” của anh chị em. 12 Khi phạm tội với anh chị em mình trong Chúa Cứu Thế như thế và làm tổn thương họ bằng cách dẫn họ làm điều mà họ cho là sai quấy tức là đã phạm tội cùng Ngài. 13 Cho nên nếu thức ăn tôi dùng mà khiến anh chị em tôi rơi vào tội lỗi thì tôi sẽ chẳng bao giờ ăn thịt nữa để khỏi khiến họ phạm tội.
Copyright © 2010 by World Bible Translation Center