M’Cheyne Bible Reading Plan
Thành A-hi bị tiêu diệt
8 Sau đó Chúa bảo Giô-suê, “Đừng sợ cũng đừng nản lòng. Hãy dẫn tất cả các chiến sĩ con đi đánh A-hi. Ta sẽ giúp con thắng vua của A-hi, dân cư, thành trì và đất đai họ. 2 Con phải làm cho A-hi và vua nó như con đã làm cho Giê-ri-cô và vua thành ấy. Riêng lần nầy các con được phép lấy của cải họ và giữ riêng cho mình. Bây giờ hãy bảo một số quân lính phục kích phía sau thành.”
3 Giô-suê liền dẫn toàn đạo quân tiến về phía A-hi. Ông chọn ba mươi ngàn quân thiện chiến ra đánh ban đêm. 4 Giô-suê ra lệnh nầy cho họ, “Các anh em hãy nghe kỹ đây. Hãy đặt quân phục kích phía sau thành. Đừng phục kích quá xa nhưng phải canh phòng và chuẩn bị sẵn sàng. 5 Ta và đoàn quân theo sau sẽ tiến tới thành. Quân trong thành sẽ đổ ra đánh chúng ta như lần trước. Chúng ta sẽ giả bộ bỏ chạy. 6 Họ sẽ rượt đuổi chúng ta, chạy xa khỏi thành vì lầm tưởng chúng ta thua chạy như lần trước. Khi nào thấy chúng ta bỏ chạy, 7 thì các anh em phải ra khỏi chỗ phục kích và chiếm thành. Chúa, Thượng Đế chúng ta, sẽ ban cho các anh em năng lực chiếm thành.
8 Sau khi chiếm được thành, các anh em phải phóng hỏa đốt nó. Đó, lệnh ta như thế, phải thi hành cho đúng.”
9 Xong, Giô-suê sai quân phục kích giữa khoảng Bê-tên và A-hi, nằm về phía tây A-hi. Còn Giô-suê ngủ đêm với dân chúng.
10 Sáng sớm hôm sau Giô-suê tập họp quân sĩ lại. Ông và các vị chỉ huy lão thành hướng dẫn họ lên đánh A-hi. 11 Tất cả các quân sĩ cùng đi với Giô-suê tiến đến A-hi và dừng lại trước thành, đóng quân về phía bắc. Giữa thành và đội quân có một thung lũng ngăn cách.
12 Rồi Giô-suê chọn năm ngàn quân, cho phục kích về phía tây của thành, giữa khoảng Bê-tên và A-hi. 13 Họ nằm vào vị trí. Đạo quân chính đóng ở phía bắc thành phố, còn toán tập hậu nằm phía tây. Đêm đó Giô-suê đi xuống thung lũng.
14 Khi trông thấy đạo quân Ít-ra-en, vua A-hi liền cùng quân sĩ dậy sớm đổ ra đánh đuổi. Họ đến một nơi phía đông thành phố, nhưng vua A-hi không ngờ có toán quân phục kích phía sau thành.
15 Giô-suê và quân Ít-ra-en để cho quân A-hi đánh đuổi mình và bỏ chạy về phía sa mạc. 16 Các người dân thành A-hi được kêu ra rượt đuổi Giô-suê và quân sĩ ông, nên ai cũng bỏ thành đuổi theo họ. 17 Tất cả các trai tráng trong thành A-hi và Bê-tên rượt theo đạo quân Ít-ra-en. Thành phố hoàn toàn bị bỏ trống không ai bảo vệ.
18 Đoạn Chúa bảo Giô-suê, “Hãy giơ gươm con chỉ về phía A-hi vì ta đã trao thành đó vào tay con.” Giô-suê giơ gươm chỉ về phía A-hi. 19 Khi thấy vậy, toán quân Ít-ra-en đang phục kích liền ra khỏi vị trí, vội vàng xông vào thành. Họ chiếm và lập tức phóng hỏa đốt thành.
20 Người A-hi quay lại thì thấy khói bốc lên khỏi thành. Cùng lúc đó người Ít-ra-en thôi chạy và quay lại đánh người A-hi đang bị dồn vào thế kẹt, không lối thoát. 21 Khi thấy toán quân mình đã chiếm được thành và thấy khói bốc lên, Giô-suê và quân sĩ ông liền thôi chạy và quay lại đánh người A-hi. 22 Toán quân phục kích cũng ra khỏi thành tiếp tay chiến đấu. Thế là quân A-hi bị kẹp giữa hai toán quân Ít-ra-en. Không ai thoát được. Người Ít-ra-en đánh giết sạch người A-hi, không ai sống sót ngoại trừ 23 vua A-hi bị bắt sống và bị giải đến trước mặt Giô-suê.
Duyệt lại trận chiến
24 Trong khi chiến đấu, đạo quân Ít-ra-en đánh đuổi người A-hi vào đồng ruộng và sa mạc rồi giết tất cả. Sau đó họ trở lại A-hi giết hết mọi người trong thành. 25 Toàn thể dân cư A-hi đều bị giết hôm đó gồm mười hai ngàn người vừa đàn ông, đàn bà. 26 Giô-suê giơ gươm chỉ về hướng A-hi để làm dấu hiệu tiêu diệt thành. Ông chỉ rút gươm lại sau khi toàn thể dân cư A-hi đã bị tiêu diệt. 27 Dân Ít-ra-en giữ cho mình gia súc và những của cải của người A-hi theo như Chúa dặn Giô-suê thi hành.
28 Rồi Giô-suê đốt thành A-hi và biến nó thành một đống gạch vụn. Ngày nay vẫn còn vết tích. 29 Giô-suê ra lệnh treo vua A-hi lên cây cho đến chiều tối. Khi mặt trời lặn Giô-suê cho hạ thây vua xuống, rồi ném ngay cửa thành. Rồi họ chất một đống đá lên, đến nay vẫn còn.
Đọc lại các phúc lành và lời nguyền rủa
30 Giô-suê xây một bàn thờ cho Chúa, Thượng Đế của Ít-ra-en trên núi Ê-banh 31 như Mô-se, tôi tớ Chúa đã dặn. Giô-suê xây bàn thờ theo chỉ dẫn trong Sách Giáo Huấn [a] của Mô-se. Bàn thờ làm bằng đá chưa đẽo; người ta không dùng dụng cụ nào để đẽo các tảng đá nầy cả. Trên bàn thờ nầy, người Ít-ra-en dâng của lễ thiêu và của lễ thân hữu cho Chúa.
32 Cũng tại đây Giô-suê ghi những lời giáo huấn của Mô-se lên bảng đá cho toàn dân Ít-ra-en thấy. 33 Các lãnh đạo lão thành, các sĩ quan, quan án và toàn thể dân Ít-ra-en đều có mặt tại đó; những người Ít-ra-en và không phải Ít-ra-en đều đứng quanh Rương của Chúa trước mặt các thầy tế lễ và người Lê-vi là những người khiêng Rương. Phần nửa dân chúng đứng trước núi Ê-banh, còn phần nửa kia đứng trước núi Ga-ri-xim. Đó là cách mà Mô-se, tôi tớ Chúa đã dặn để chúc phước cho dân chúng.
34 Rồi Giô-suê đọc những lời giáo huấn, lời chúc lành và lời nguyền rủa, đúng theo như Sách Giáo Huấn ghi chép. 35 Sau khi toàn thể dân Ít-ra-en tập họp lại, gồm đàn ông, đàn bà, trẻ con cùng với những người không phải Ít-ra-en đang cư ngụ chung với họ, thì Giô-suê đọc tất cả những huấn lệnh Mô-se đã truyền.
Thượng Đế biết hết mọi việc
Thi thiên của Đa-vít. Soạn cho nhạc trưởng.
139 Lạy Chúa, Ngài đã tra xét và thấu hiểu tất cả về tôi.
2 Chúa biết khi tôi ngồi,
lúc tôi đứng dậy.
Ngài rõ các tư tưởng tôi,
trước khi tôi nghĩ tới chúng.
3 Chúa biết chỗ tôi đi,
nơi tôi nằm xuống.
Ngài thấu rõ mọi hành vi tôi.
4 Trước khi tôi mở miệng nói nửa câu, thì, Chúa ôi,
Ngài đã biết trước rồi.
5 Ngài bao quanh tôi phía trước lẫn phía sau,
và đặt tay Ngài trên tôi.
6 Sự khôn ngoan của Ngài thật quá diệu kỳ đối với tôi;
vượt quá khả năng hiểu biết của tôi.
7 Tôi đi đâu để tránh khỏi Thánh Linh Chúa?
Chạy đâu để tránh mặt Chúa?
8 Nếu tôi lên trời,
Chúa có ở đó.
Nếu tôi nằm trong mồ mả,
Chúa cũng có ở đó.
9 Nếu tôi mọc lên từ phía Đông cùng với mặt trời,
hay lặn xuống phía Tây quá bên kia biển,
10 thì Chúa cũng có ở đó để dẫn dắt tôi.
Tay phải Chúa sẽ nắm tôi.
11 Nếu tôi nói,
“Bóng tối sẽ che kín tôi.
Nguyện xin ánh sáng quanh tôi biến thành bóng tối.”
12 Nhưng bóng tối không che được mắt Ngài.
Bóng tối cũng sáng như ban ngày;
Vì đối với Chúa tối và sáng chẳng khác gì nhau.
13 Chúa đã tạo nên con người tôi;
Ngài nắn nên tôi từ trong bụng mẹ.
14 Tôi ca ngợi Ngài vì Ngài dựng nên tôi một cách kỳ diệu.
Điều Chúa làm thật lạ lùng.
Tôi biết rất rõ.
15 Chúa thấy xương cốt tôi được tạo nên trong khi tôi thành hình trong bụng mẹ tôi.
Khi tôi được tạo dựng nên trong đó,
16 Ngài thấy thân thể tôi thành hình.
Trước khi tôi chào đời được một ngày
thì số các ngày đã định cho tôi đã được ghi vào sổ Chúa.
17 Thượng Đế ôi,
tư tưởng Chúa thật quá quí báu đối với tôi.
Số tư tưởng đó thật quá nhiều.
18 Nếu tôi thử đếm
thì nhiều hơn cát bãi biển.
Khi tôi thức giấc, tôi vẫn ở với Chúa.
19 Chúa ôi, tôi mong Ngài diệt kẻ ác!
Bớ bọn sát nhân,
hãy đi xa khỏi ta!
20 Chúng nói xấu Ngài.
Kẻ thù Chúa dùng danh Chúa cách bữa bãi.
21 Chúa ôi, tôi ghét kẻ ghét Chúa;
Tôi ghét kẻ chống nghịch Ngài.
22 Tôi ghét chúng quá sức;
chúng nó là kẻ thù tôi.
23 Lạy Chúa, xin hãy tra xét tôi và hiểu lòng tôi;
xin thử nghiệm tôi và biết các sự lo lắng trong lòng tôi.
24 Xin đừng để tôi bước trên lối sai lạc. [a]
Xin dẫn tôi vào con đường phải lẽ. [b]
Ít-ra-en quay mặt khỏi Thượng Đế
2 CHÚA phán cùng tôi như sau: 2 “Hãy đi nói cùng dân cư Giê-ru-sa-lem rằng: CHÚA phán:
‘Ta nhớ lại khi các ngươi còn là một tân quốc gia,
các ngươi trung thành với ta như thế nào.
Các ngươi yêu ta như một cô dâu.
Các ngươi đi theo ta qua sa mạc,
một vùng đất chưa hề được trồng trọt.
3 Ít-ra-en là dân thánh cho CHÚA,
giống như hoa quả đầu mùa của mùa gặt Ngài.
Những kẻ làm hại Ít-ra-en bị trừng phạt nặng nề.
Thảm họa xảy đến cho chúng,’” CHÚA phán vậy.
4 Hãy nghe lời của CHÚA, hỡi nhà Gia-cốp,
và các họ hàng Ít-ra-en.
5 CHÚA phán như sau:
“Ta rất công bằng với tổ tiên các ngươi,
vậy tại sao chúng quay bỏ ta?
Tổ tiên các ngươi thờ lạy các tượng chạm vô ích
và chính mình cũng trở thành vô dụng.
6 Tổ tiên các ngươi không hề hỏi,
‘CHÚA là Đấng mang chúng ta
ra khỏi Ai-cập đâu rồi?
Ngài dẫn dắt chúng ta qua sa mạc,
qua vùng đất khô khan lởm chởm đá,
qua xứ tăm tối và nguy hiểm.
Ngài dẫn chúng ta qua nơi không ai ở hay đi lại.’
7 Ta đưa các ngươi vào một xứ phì nhiêu
để các ngươi mặc tình ăn hoa quả và sản vật xứ đó.
Nhưng các ngươi vào làm nhơ nhớp xứ ta;
Các ngươi làm nơi đó trở thành ghê tởm.
8 Các thầy tế lễ không hỏi,
‘CHÚA đâu rồi?’
Những người truyền bá lời giáo huấn ta, không hề biết ta.
Các lãnh tụ chống nghịch ta.
Các nhà tiên tri nói tiên tri nhân danh Ba-anh,
và bái lạy các tượng chạm vô ích.”
9 “Nên bây giờ ta nhắc lại điều ta đã tuyên bố nghịch cùng các ngươi,” CHÚA phán.
“Ta sẽ loan báo điều ta nghịch cùng con cháu các ngươi.
10 Hãy băng qua biển đến các đảo Kít-tim [a] mà xem.
Hãy sai người đến xứ Kê-đa mà nhìn cho kỹ.
Xem thử có thấy chuyện như thế nầy chưa?
11 Có dân tộc nào đánh đổi thần mình không?
Dù cho thần của chúng không phải là thần đi nữa.
Nhưng dân ta đã đổi Thượng Đế vinh hiển của mình
để lấy những tượng chạm vô ích.
12 Hỡi trời, hãy sửng sốt về chuyện nầy
và hãy run sợ!” CHÚA phán vậy.
13 “Dân ta đã phạm hai điều ác:
Chính họ đã quay lưng khỏi ta,
là suối nước sống.
Rồi tự đào các hồ chứa nước [b] cho mình,
là giếng nứt nẻ không giữ nước được.
14 Dân Ít-ra-en có phải là nô lệ không?
Chúng đã là nô lệ từ lúc mới ra đời sao?
Tại sao chúng bị bắt làm tù binh?
15 Quân thù đã gầm thét nghịch cùng Ít-ra-en như sư tử rống;
chúng đã gầm gừ cùng Ít-ra-en.
Chúng đã tiêu hủy đất Ít-ra-en.
Các thành phố của Ít-ra-en điêu tàn,
dân cư đã bỏ đi hết.
16 Dân cư các thành Mem-phít và Ta-ban-hê [c]
đã cạo đầu các ngươi để sỉ nhục các ngươi.
17 Phải chăng các ngươi rước những điều nầy vào mình
vì đã quay khỏi Thượng Đế
trong khi Ngài đang dẫn các ngươi vào đường chính đáng? [d]
18 Đừng đi xuống Ai-cập
hay uống nước sông Si-ho mà uổng công!
Chớ nên đi qua A-xy-ri cầu cứu
và uống nước sông Ơ-phơ-rát vì chẳng ích gì.
19 Các ngươi chuốc lấy trừng phạt
do điều ác mình làm
và những điều quấy các ngươi phạm
sẽ dạy các ngươi một bài học.
Hãy suy nghĩ điều nầy và hiểu rằng
quay khỏi CHÚA, Thượng Đế mình,
là điều cực ác.
Không kính sợ Ngài là điều sái bậy,”
CHÚA Toàn Năng phán vậy.
20 “Trước kia các ngươi bẻ gãy ách, cắt bỏ dây thừng trói buộc mình
và nói, ‘Chúng tôi sẽ không phục vụ Ngài!’
Thật vậy, các ngươi nằm xuống hành dâm
trên mỗi ngọn đồi, và dưới mỗi cây xanh [e].
21 Ta đã trồng các ngươi như một dây nho đặc biệt
gieo hạt giống rất tốt.
Tại sao các ngươi hóa thành dây nho hoang
sinh ra trái nho xấu vậy?
22 Dù cho các ngươi tắm rửa bằng xà-bông và thuốc tẩy,
ta vẫn nhìn thấy vết dơ của tội lỗi các ngươi,”
CHÚA là Thượng Đế phán vậy.
23 “Sao các ngươi nói được cùng ta rằng,
‘Tôi không có lỗi.
Tôi không có thờ thần Ba-anh?’
Hãy nhìn những gì ngươi làm trong thung lũng.
Hãy suy nghĩ đến những hành động ngươi.
Ngươi như con lạc đà cái đến thời kỳ rượng đực
chạy tung tăng khắp nơi.
24 Ngươi như con lừa hoang sống trong sa mạc
và đánh hơi gió vào thời kỳ rượng đực.
Lúc đó ai mà ngăn chận nó được?
Lừa đực nào đuổi theo
cũng bắt được nó dễ dàng;
vào thời kỳ rượng đực, rất dễ kiếm nó.
25 Đừng chạy cho đến khi chân ngươi sút giày dép
hay đến khi cổ họng ngươi khô.
Nhưng ngươi nói, ‘Vô ích!
Tôi thích các thần khác,
Tôi phải theo đuổi họ!’”
26 Kẻ trộm cũng cảm thấy xấu hổ
khi bị bắt quả tang.
Nhà Ít-ra-en cũng vậy, phải biết mất cỡ,
từ thầy tế lễ cho đến các nhà tiên tri.
27 Họ nói cùng vật làm bằng gỗ rằng,
“Ngươi là cha ta,”
và tượng đá rằng, “Ngươi sinh ra ta.”
Những kẻ đó không thèm nhìn đến ta;
Chúng đã quay lưng khỏi ta.
Nhưng khi gặp khốn đốn thì chúng kêu,
“Xin hãy đến cứu chúng tôi!”
28 Những hình tượng các ngươi làm cho mình đâu rồi?
Bảo chúng đến cứu ngươi
khi ngươi gặp khốn khó đi!
Hỡi dân Giu-đa, ngươi có bao nhiêu thị trấn
thì có bấy nhiêu hình tượng!
29 “Sao các ngươi phàn nàn cùng ta?
Tất cả các ngươi đều đã chống nghịch ta,”
CHÚA phán vậy.
30 “Ta đã trừng phạt các ngươi nhưng không kết quả.
Các ngươi không thèm trở lại cùng ta
khi ta trừng phạt các ngươi.
Các ngươi dùng gươm giết các nhà tiên tri mình
như sư tử đói.”
31 “Hỡi dân Giu-đa, hãy để ý nghe lời CHÚA:
Có phải ta giống sa mạc cho dân Ít-ra-en
hay như mảnh đất đen tối và hiểm nguy chăng?
Sao dân ta bảo, ‘Chúng ta tha hồ đi thong dong.
Chúng ta sẽ không đến cùng Ngài nữa’?
32 Thiếu nữ không hề quên đồ trang sức mình,
cô dâu không quên vật trang điểm cho áo cưới mình.
Nhưng dân ta quên ta không biết bao nhiêu lâu.
33 Các ngươi biết rành việc theo đuổi tình yêu.
Người đàn bà kém cỏi nhất cũng học được
những thói gian ác từ các ngươi.
34 Trên áo quần ngươi cũng có vấy máu
của kẻ nghèo khó và vô tội,
họ không phải là bọn trộm cắp
mà các ngươi bắt được quả tang.
Chính các ngươi làm những chuyện đó,
35 rồi tuyên bố, ‘Tôi vô tội.
Thượng Đế không nổi thịnh nộ cùng tôi đâu.’
Nhưng ta sẽ kết tội ngươi vì nói dối,
Vì ngươi bảo, ‘Tôi có phạm tội đâu.’
36 Thật quá dễ cho các ngươi đổi ý.
Đến nỗi Ai-cập cũng như A-xy-ri
đều làm nhục ngươi.
37 Cuối cùng ngươi sẽ rời nơi đó
hai tay chắp trên đầu như tù binh.
Ngươi tin cậy các nước đó,
nhưng chúng chẳng giúp gì được cho ngươi,
vì CHÚA đã từ bỏ chúng.”
Các nhà lãnh đạo xin được xem một phép lạ(A)
16 Các người Pha-ri-xi và Xa-đu-xê đến gặp Chúa Giê-xu. Họ muốn gài bẫy Ngài nên xin Ngài cho xem một phép lạ từ Thượng Đế.
2 Chúa Giê-xu đáp, “Khi hoàng hôn xuống, bầu trời đỏ ửng thì các ông nói hôm nay thời tiết tốt. 3 Rồi đến bình minh, các ông nói hôm nay trời sẽ mưa vì bầu trời đỏ và tối sầm. Các ông nhìn dấu hiệu trên bầu trời mà đoán được những gì sẽ xảy ra. Nhưng các ông thấy những điềm lạ của thời đại mà lại không hiểu nghĩa gì sao? 4 Những người tội lỗi và gian ác nầy xin xem một phép lạ, nhưng họ sẽ không được cho dấu lạ nào ngoài dấu lạ về Giô-na. [a]” Rồi Ngài bỏ đi.
Phải coi chừng những điều dạy dỗ sai lạc(B)
5 Các môn đệ băng qua hồ nhưng quên mang bánh theo. 6 Chúa Giê-xu bảo họ, “Các con hãy thận trọng về men của người Pha-ri-xi và Xa-đu-xê.”
7 Các môn đệ bàn nhau về câu Ngài vừa nói. Họ bảo, “Thầy nói như thế là vì chúng ta quên mang bánh theo.”
8 Biết họ đang bàn với nhau nên Chúa Giê-xu hỏi, “Tại sao các con nói với nhau là vì các con quên đem bánh theo? Đức tin các con quá ít. 9 Các con cũng chưa hiểu sao? Các con còn nhớ năm ổ bánh cho năm ngàn người ăn không? Các con có nhớ thu lại được đầy bao nhiêu giỏ những bánh thừa không? 10 Hoặc bảy ổ bánh cho bốn ngàn người ăn và bao nhiêu giỏ bánh thừa các con gom được sao? 11 Ta không phải nói đến bánh đâu. Tại sao các con không hiểu điều đó? Ta bảo các con là phải thận trọng về men của các người Pha-ri-xi và Xa-đu-xê.”
12 Lúc bấy giờ các môn đệ mới hiểu rằng không phải Ngài nói coi chừng về men làm bánh mà là về những lời dạy dỗ của người Pha-ri-xi và Xa-đu-xê.
Phia-rơ tuyên xưng Chúa Giê-xu là Đấng Cứu Thế(C)
13 Khi đến khu vực thành Xê-xa-rê Phi-líp, Chúa Giê-xu hỏi các môn đệ, “Người ta nói Con Người là ai?”
14 Họ thưa, “Có người nói thầy là Giăng Báp-tít. Kẻ khác nói thầy là Ê-li, người khác nữa nói thầy là Giê-rê-mi hoặc một trong các nhà tiên tri.”
15 Nhưng Ngài hỏi họ, “Còn các con nói ta là ai?”
16 Xi-môn Phia-rơ thưa, “Thầy là Đấng Cứu Thế, Con của Thượng Đế hằng sống.”
17 Chúa Giê-xu đáp, “Xi-môn con Giô-na ơi, con có phúc lắm vì không ai dạy cho con biết điều ấy đâu mà Cha ta trên trời tỏ cho con biết. 18 Ta bảo con, tên con là Phia-rơ [b]. Ta sẽ lập hội thánh ta trên tảng đá nầy, quyền lực của sự chết [c] cũng không thể thắng nổi hội đó. 19 Ta sẽ giao chìa khóa để đóng hay mở nước Trời cho con; những gì con buộc tội dưới đất cũng sẽ bị Thượng Đế trên trời buộc tội, còn những gì con tha thứ dưới đất cũng sẽ được Thượng Đế tha thứ.” 20 Rồi Chúa Giê-xu cấm các môn đệ không được cho người khác biết Ngài là ai.
Chúa Giê-xu bảo trước về cái chết của Ngài(D)
21 Từ lúc ấy, Chúa Giê-xu bắt đầu cho các môn đệ biết là Ngài sẽ lên Giê-ru-sa-lem, ở đó các bô lão Do-thái, các giới trưởng tế và các giáo sư luật sẽ hành hạ Ngài đủ điều. Ngài cho họ biết là Ngài sẽ chịu chết và sau ba ngày sẽ sống lại từ kẻ chết.
22 Phia-rơ mang Chúa Giê-xu riêng ra và xin Ngài đừng nói như thế. Ông bảo, “Nguyện Thượng Đế cứu Ngài khỏi cảnh khổ ấy! Những điều đó không bao giờ xảy đến cho Chúa đâu!”
23 Nhưng Chúa Giê-xu quở Phia-rơ, “Sa-tăng [d] kia! Hãy đi khuất mặt ta! Con chẳng giúp gì được cho ta! Con không lo nghĩ đến việc Thượng Đế mà chỉ lo nghĩ đến việc người ta thôi.”
24 Rồi Ngài bảo các môn đệ, “Nếu ai muốn theo ta thì phải từ bỏ những gì mình ưa thích. Họ phải chịu gian khổ đến nỗi hi sinh tính mạng để theo ta. 25 Người nào muốn cứu mạng sống mình thì sẽ đánh mất nó; còn ai hi sinh tính mạng vì ta, sẽ nhận được sự sống thật. 26 Nếu ai được cả thế gian mà mất linh hồn mình thì chẳng ích gì. Không có giá nào để chuộc linh hồn mình lại được. 27 Con Người sẽ trở lại với vinh hiển của Cha Ngài và với các thiên sứ. Lúc ấy, Ngài sẽ thưởng cho mỗi người tùy theo việc họ làm. 28 Ta bảo thật, trong số những người đứng đây, có vài người sẽ được chứng kiến Con Người trở lại trong nước Ngài trước khi họ qua đời.”
Copyright © 2010 by World Bible Translation Center