M’Cheyne Bible Reading Plan
Giô-ách Trùng Tu Ðền Thờ
(2 Vua 12:1-16)
24 Giô-ách được bảy tuổi khi lên ngôi làm vua. Ông trị vì bốn mươi năm tại Giê-ru-sa-lem. Mẹ ông tên là Xi-bi-a quê ở Bê-e Sê-ba. 2 Giô-ách làm điều tốt trước mặt Chúa suốt những ngày Tư Tế Giê-hô-gia-đa còn sống. 3 Giê-hô-gia-đa cưới cho ông hai vợ, và ông sinh được các con trai và các con gái.
4 Sau đó ít lâu Giô-ách quyết chí trùng tu Ðền Thờ Chúa. 5 Ông triệu tập các tư tế và những người Lê-vi lại, rồi nói với họ, “Hãy đi ra các thành của Giu-đa và quyên góp tiền dâng hằng năm của toàn dân I-sơ-ra-ên, rồi đem về trùng tu Ðền Thờ Ðức Chúa Trời. Các ông hãy mau thực hiện việc nầy.” Nhưng người Lê-vi cứ rề rà không chịu ra đi. 6 Vì thế vua gọi Giê-hô-gia-đa, người lãnh đạo của họ, đến và nói với ông ấy, “Tại sao ngài không yêu cầu người Lê-vi đi ra khắp nước Giu-đa và Thành Giê-ru-sa-lem nhận lấy sự đóng góp của dân, rồi đem về chi dụng cho Ðền Thờ, như Môi-se tôi tớ của Chúa và hội chúng I-sơ-ra-ên đã làm cho Lều Chứng Cớ?”
7 Số là các đệ tử của người đàn bà gian ác A-tha-li-a đã phá hoại Ðền Thờ của Ðức Chúa Trời, thậm chí chúng đã lấy tất cả các vật thánh được dâng hiến, ở trong Ðền Thờ Chúa, đem để trong đền thờ của Thần Ba-anh. 8 Vì vậy vua truyền làm một cái thùng tiền dâng và để thùng ấy bên ngoài cổng đi vào Ðền Thờ Chúa. 9 Sau đó họ thông báo khắp nước Giu-đa và tại Giê-ru-sa-lem rằng: Xin mọi người đem đến dâng lên Chúa những gì Môi-se tôi tớ của Ðức Chúa Trời đã quy định cho dân I-sơ-ra-ên phải làm khi họ còn ở trong đồng hoang. 10 Tất cả các thủ lãnh và toàn dân đều hoan hỉ đem phần dâng hiến của mình đến bỏ vào thùng đó cho đến khi thùng đầy. 11 Khi thùng đã đầy, những người Lê-vi mang thùng ấy đến các viên chức của vua. Quan thư ký của vua và vị phụ tá của thượng tế đến, đổ tiền ra, đếm nhận, và mang thùng tiền để lại chỗ cũ. Họ cứ làm như thế ngày nầy qua ngày khác, do đó họ nhận được một số tiền lớn. 12 Vua và Giê-hô-gia-đa trao số tiền đó cho những người quản cai việc tái thiết Ðền Thờ Chúa. Họ mướn các thợ nề và thợ mộc tu bổ Ðền Thờ Chúa. Họ cũng thuê các thợ sắt và thợ đồng sửa sang Ðền Thờ Chúa. 13 Vậy những người lãnh trách nhiệm đã làm việc rất chăm chỉ, và công việc tái thiết tiến hành rất tốt dưới sự lãnh đạo của họ. Họ hoàn tất công việc trùng tu Ðền Thờ, để nó giống như kiểu mẫu nguyên thủy của nó và còn làm cho nó vững chắc hơn.
14 Khi đã làm xong mọi việc, họ mang số tiền còn lại đến trao cho vua và Giê-hô-gia-đa. Họ dùng số tiền đó làm các vật dụng trong Ðền Thờ Chúa, các vật dụng để thờ phượng và để dâng các của lễ thiêu, như vá, muỗng, và các vật dụng bằng vàng và bằng bạc. Suốt thời gian Giê-hô-gia-đa còn sống, họ trung tín dâng các của lễ thiêu trong Ðền Thờ Chúa mỗi ngày. 15 Nhưng rồi Giê-hô-gia-đa cũng phải qua đời, vì ông đã quá già. Ông đã được cao niên trường thọ. Ông qua đời lúc một trăm ba mươi tuổi. 16 Người ta chôn ông trong Thành Ða-vít, trong khu các lăng tẩm của các vua, vì ông đã làm những việc tốt trong dân I-sơ-ra-ên cho Ðức Chúa Trời và cho Ðền Thờ Ngài.
Giô-ách Bỏ Chúa, Bạc Nghĩa, và Bị Báo Trả Nhãn Tiền
17 Sau khi Giê-hô-gia-đa qua đời, các lãnh tụ của Giu-đa đến bái kiến vua, và vua đã nghe theo lời xúi giục của họ. 18 Họ bỏ sự thờ phượng trong Ðền Thờ Chúa, Ðức Chúa Trời của tổ tiên họ, mà quay qua thờ lạy các trụ thờ Nữ Thần A-sê-ra và các thần tượng khác. Vì tội đó của họ, Ngài nổi giận đối với Giu-đa và Giê-ru-sa-lem. 19 Ngài đã sai các tiên tri của Ngài đến với họ để đem họ trở lại với Chúa. Các vị ấy đã chứng minh cho họ thấy những điều sai lầm của họ, nhưng họ không nghe. 20 Lúc ấy Thần của Ðức Chúa Trời ngự trên Xa-cha-ri-a con của Tư Tế Giê-hô-gia-đa. Ông đứng trước mặt dân chúng và nói với họ, “Ðức Chúa Trời phán thế nầy: Tại sao các người vi phạm mạng lịnh của Chúa? Các người sẽ không thành công đâu. Vì các người đã bỏ Chúa, nên Ngài phải bỏ các người đó.”
21 Họ liền lập mưu với nhau để chống lại ông, và được lịnh của vua, họ ném đá ông chết ngay tại sân Ðền Thờ Chúa. 22 Như thế Vua Giô-ách không nhớ đến tình nghĩa mà cha của Xa-cha-ri-a là Giê-hô-gia-đa đã làm cho ông mà giết chết con trai của ông ấy. Trước khi tắt thở Xa-cha-ri-a đã nói, “Cầu xin Chúa đoái xem việc nầy và báo trả cho con.”
23 Vừa hết năm đó và qua đầu năm sau, quân A-ram kéo đến tấn công Giô-ách. Chúng tiến vào lãnh thổ Giu-đa và đến tận Giê-ru-sa-lem. Chúng giết tất cả các thủ lãnh của dân. Chúng lấy tất cả chiến lợi phẩm và gởi về cho vua chúng ở Ða-mách. 24 Dù quân A-ram chỉ đến với một đạo quân rất nhỏ, nhưng Chúa đã trao một đội quân rất lớn vào tay chúng, vì họ đã bỏ Chúa, Ðức Chúa Trời của tổ tiên họ. Vì thế chúng đã thi hành án phạt đối với Giô-ách. 25 Khi quân A-ram rút đi, chúng đã bỏ Giô-ách ở lại với những vết thương trầm trọng. Các tôi tớ ông đã lập mưu chống lại ông, để báo trả cho máu của con trai Tư Tế Giê-hô-gia-đa. Chúng đã ám sát ông, và ông bị đâm chết trên giường. Người ta chôn ông trong Thành Ða-vít, nhưng không chôn trong khu lăng tẩm dành cho các vua. 26 Ðây là những người đã lập mưu chống lại ông: Xa-bát con của bà Si-mê-át một phụ nữ Am-môn và Giê-hô-xa-bát con của bà Sim-rít một phụ nữ Mô-áp. 27 Còn các hoạt động của các con ông, những sấm ngôn nghiêm trọng về ông, và việc trùng tu Ðền Thờ của Ðức Chúa Trời, đều đã được chép trong sách Sử Ký của Các Vua. Sau đó A-ma-xi-a con trai ông lên ngôi kế vị.
Hai Nhân Chứng
11 Ðoạn tôi được cho một cây thước đo, giống như một cây gậy, và được bảo rằng, “Hãy đứng dậy và đo đền thờ Ðức Chúa Trời, bàn thờ, và những khí dụng[a] để thờ phượng trong đó, 2 nhưng hãy chừa sân ngoài của đền thờ, đừng đo nó, vì nó đã được ban cho các dân ngoại, và họ sẽ giày đạp thành thánh trong bốn mươi hai tháng. 3 Ta sẽ cho hai nhân chứng của Ta, mặc vải gai, nói tiên tri trong một ngàn hai trăm sáu mươi ngày.” 4 Ðó là hai cây ô-liu và hai cây đèn đứng trước mặt Chúa của thế gian. 5 Nếu ai muốn làm hại họ, lửa từ miệng họ phun ra sẽ thiêu rụi kẻ thù của họ. Nếu ai muốn làm hại họ, kẻ ấy sẽ bị giết như thế. 6 Hai vị ấy có quyền đóng cửa trời để mưa không rơi xuống đất trong những ngày họ nói tiên tri, và họ có quyền biến nước thành máu và đánh phạt trái đất bằng mọi thứ tai họa, bất cứ lúc nào họ muốn.
7 Khi họ hoàn thành sứ mạng làm chứng của mình, một con thú từ vực thẳm đi lên sẽ tấn công họ, đánh bại họ, và giết họ. 8 Thi thể họ sẽ bị phơi bày trên đường của thành vĩ đại mà phương diện thuộc linh gọi là Sô-đôm và Ai-cập, nơi Chúa của họ đã chịu đóng đinh. 9 Người ta từ các dân tộc, các bộ lạc, các ngôn ngữ, và các quốc gia sẽ nhìn thấy thi thể họ trong ba ngày rưỡi; và chúng không cho đem thi thể họ chôn trong mộ. 10 Những người sống trên đất sẽ vui mừng về cái chết của họ, người ta sẽ ăn mừng và tặng quà cho nhau, vì hai vị tiên tri ấy đã làm khổ những người sống trên đất.
11 Nhưng sau ba ngày rưỡi, sinh khí từ Ðức Chúa Trời nhập vào họ, khiến họ đứng dậy trên chân mình. Bấy giờ những kẻ đang nhìn xem họ đều cực kỳ sợ hãi. 12 Họ nghe một tiếng lớn từ trời gọi họ rằng, “Hãy lên đây!” Bấy giờ họ được cất lên trời trong đám mây, giữa lúc những kẻ thù của họ đang nhìn theo. 13 Ngay giờ đó một trận động đất lớn xảy ra; một phần mười của thành phố bị sụp đổ, và bảy ngàn người bị chết vì trận động đất ấy; những người sống sót đều cực kỳ sợ hãi, và dâng vinh hiển lên Ðức Chúa Trời trên trời.
14 Cơn khốn thứ nhì đã qua; kìa, cơn khốn thứ ba sắp đến cách mau chóng.
Tiếng Kèn Thứ Bảy
15 Vị thiên sứ thứ bảy thổi kèn, có tiếng lớn trên trời nói rằng,
“Vương quốc của thế gian đã trở thành vương quốc của Chúa chúng ta và của Ðấng Christ của Ngài;
Ngài sẽ trị vì đời đời vô cùng.”
16 Bấy giờ hai mươi bốn vị trưởng lão đang ngồi trên ngai của họ trước mặt Ðức Chúa Trời liền quỳ sấp mặt xuống, thờ lạy Ðức Chúa Trời, 17 và nói,
“Chúng con cảm tạ Ngài,
Lạy Chúa là Ðức Chúa Trời Toàn Năng,
Ðấng Hiện Là và Ðấng Ðã Là;
Vì Ngài đã lấy quyền lực lớn lao của Ngài để trị vì.
18 Muôn dân nổi giận,
Nhưng cơn thịnh nộ của Ngài đã đến,
Thời điểm phán xét những kẻ chết đã đến,
Ðó là lúc ban thưởng cho các đầy tớ Ngài, các vị tiên tri, các thánh đồ, và những người kính sợ danh Ngài, cả nhỏ lẫn lớn,
Và tiêu diệt những kẻ phá hủy trái đất.”
19 Bấy giờ đền thờ Ðức Chúa Trời trên trời mở ra, rương giao ước của Ngài trong đền thờ Ngài được trông thấy; rồi sét chớp, âm vang, sấm nổ, động đất, và một trận mưa đá khủng khiếp xảy ra.
Quở Trách Sự Kiêng Ăn Sai Mục Ðích
7 Năm thứ tư của triều đại Vua Ða-ri-út, lời của Chúa đến với Xa-cha-ri vào ngày mồng bốn, tháng chín,[a] tức tháng Kích-lê. 2 Lúc ấy dân ở Bê-tên phái Sa-rê-xê, Rê-ghem Mê-léc, và phái đoàn của họ đến tìm cầu ân huệ của Chúa. 3 Họ hỏi các các vị tư tế của nhà Chúa các đạo quân và các vị tiên tri rằng, “Tôi có nên tiếp tục than khóc và kiêng cữ vào tháng năm, như tôi đã làm nhiều năm nay không?”
4 Bấy giờ lời của Chúa các đạo quân đến với tôi, 5 “Hãy nói với toàn dân trong xứ và với các tư tế rằng: Khi các ngươi kiêng ăn và than khóc vào tháng năm và tháng bảy, suốt bảy mươi năm qua, có phải vì Ta, vì chính Ta, mà các ngươi kiêng ăn chăng? 6 Khi các ngươi ăn và uống, chẳng phải các ngươi ăn và uống cho các ngươi sao? 7 Chẳng phải đó là sứ điệp Chúa đã rao báo qua các tiên tri của Ngài ngày trước, khi Giê-ru-sa-lem và các thành chung quanh còn nhiều dân cư và phồn thịnh, và khi Miền Nam và vùng đồng bằng còn nhiều người ở hay sao?”
Hậu Quả Ðau Ðớn của Sự Bất Tuân
8 Lời của Chúa đến với Xa-cha-ri rằng, 9 “Chúa các đạo quân phán thế nầy, ‘Hãy xét xử thật công minh. Mỗi người hãy lấy lòng nhân từ và thương xót đối xử với nhau. 10 Chớ áp bức góa phụ, cô nhi, kiều dân, và người nghèo. Chớ ai trong các ngươi trong lòng có ý đồ đen tối hại người khác.’ 11 Nhưng chúng đã không nghe; chúng đã nhún vai bỏ đi; chúng đã bịt tai để khỏi phải nghe thấu. 12 Chúng đã làm cho lòng chúng cứng như đá kim cương, để chúng khỏi nghe luật pháp và các sứ điệp mà Chúa các đạo quân đã gởi đến bằng Thần Ngài qua các tiên tri ngày trước. Vì vậy cơn thịnh nộ kinh khiếp từ Chúa các đạo quân đã đến. 13 Như khi Ta[b] kêu, chúng chẳng thèm nghe, nên khi chúng kêu, Ta sẽ không nghe,” Chúa các đạo quân phán. 14 “Như cuồng phong cuốn đi, Ta đã tung rải chúng ra khắp các nước chúng chưa hề biết. Do đó đất nước của chúng đã trở thành hoang vu sau khi chúng bị đem đi, đến nỗi không ai muốn đi ngang qua hay muốn trở về nữa. Như thế chúng đã biến một đất nước tốt tươi màu mỡ thành một xứ hoang tàn đổ nát.”
Người Chăn Tốt
10 “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, người nào không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo vào bằng lối khác, là kẻ trộm cướp. 2 Nhưng ai đi qua cửa mà vào ràn chiên là người chăn chiên. 3 Người giữ cửa mở cửa cho người ấy, và chiên nhận ra tiếng người ấy. Người ấy gọi tên các chiên mình và dẫn chúng ra ngoài. 4 Khi đàn chiên của người ấy ra hết, người ấy đi trước, và đàn chiên theo sau, vì chúng quen tiếng người ấy. 5 Chiên không đi theo người lạ, nhưng chạy trốn người lạ, vì chúng không quen tiếng người lạ.”
6 Ðức Chúa Jesus dùng ngụ ngôn này để nói với họ, nhưng họ không hiểu ý nghĩa những điều Ngài nói với họ.
7 Ðức Chúa Jesus lại nói với họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, Ta là cửa để chiên ra vào. 8 Tất cả những kẻ đã đến trước Ta đều là trộm cướp, và chiên không nghe theo chúng. 9 Ta là cửa; nếu ai bởi Ta mà vào, người ấy sẽ được cứu, và sẽ vào ra và gặp đồng cỏ. 10 Kẻ trộm đến chỉ để lấy cắp, giết hại, và tiêu diệt. Ta đến để chiên được sống và được sống dư dật.
11 Ta là người chăn tốt; người chăn tốt hy sinh tính mạng mình cho chiên. 12 Kẻ chăn thuê chẳng phải là người chăn thật, vì chiên không phải của nó. Khi thấy muông sói đến, nó bỏ chiên chạy trốn. Muông sói vồ lấy chiên và làm cho chiên tan lạc. 13 Kẻ chăn thuê bỏ chạy, vì nó chỉ làm thuê và không quan tâm đến chiên. 14 Ta là người chăn tốt; Ta biết chiên Ta, và chiên Ta biết Ta, 15 cũng như Cha biết Ta, và Ta biết Cha. Ta hy sinh tính mạng mình cho chiên. 16 Ta còn những chiên khác chưa thuộc về ràn này; Ta cũng phải đưa chúng về, và chúng sẽ nghe tiếng Ta, rồi sẽ chỉ có một đàn chiên và một người chăn.
17 Ðây là lý do tại sao Cha thương yêu Ta; bởi vì Ta phó mạng sống mình để Ta sẽ lấy lại. 18 Không ai cất lấy mạng sống Ta, nhưng Ta tự phó cho. Ta có quyền phó mạng sống mình, và Ta có quyền lấy lại. Mệnh lệnh này Ta đã nhận từ Cha Ta.”
19 Vì những lời ấy người Do-thái lại chia rẽ nhau nữa. 20 Nhiều người giữa họ nói rằng, “Ông ấy bị quỷ ám và điên rồi. Sao các người còn nghe ông ấy làm chi?”
21 Nhưng những người khác lại bảo, “Những lời này đâu phải là lời nói của người bị quỷ ám. Người bị quỷ ám làm sao mở mắt người mù được?”
Người Do-thái Khước Từ Chúa
22 Mùa đông ấy có lễ kỷ niệm đền thờ được cung hiến[a] tại Giê-ru-sa-lem. 23 Ðức Chúa Jesus đi dạo ở Hành Lang Sa-lô-môn trong sân đền thờ. 24 Người Do-thái kéo đến quanh Ngài và nói với Ngài, “Thầy cứ để chúng tôi phân vân mãi cho đến bao giờ? Nếu Thầy là Ðấng Christ, xin nói thẳng cho chúng tôi biết đi.”
25 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Ta đã nói với các ngươi nhưng các ngươi không tin. Những việc Ta nhân danh Cha Ta thực hiện làm chứng cho Ta. 26 Nhưng các ngươi không tin, vì các ngươi không phải chiên Ta. 27 Chiên Ta nghe tiếng Ta; Ta biết chúng, và chúng theo Ta. 28 Ta ban cho chúng sự sống đời đời. Chúng sẽ không bao giờ chết mất. Không ai sẽ cướp chúng khỏi tay Ta. 29 Cha Ta, Ðấng vĩ đại hơn tất cả, đã ban những chiên ấy cho Ta. Không ai có thể giựt chúng khỏi tay Cha. 30 Ta với Cha là một.”
31 Người Do-thái lại lượm đá để ném Ngài. 32 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta đã làm trước mắt các ngươi biết bao việc tốt đẹp của Cha giao; vì việc nào trong các việc đó mà các ngươi muốn ném đá Ta?”
33 Người Do-thái trả lời Ngài, “Không phải vì một việc tốt đẹp nào Thầy làm mà chúng tôi muốn ném đá Thầy, nhưng vì Thầy đã phạm thượng. Thầy chỉ là người mà tự cho mình là Ðức Chúa Trời.”
34 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Chẳng phải trong Luật Pháp các ngươi chép,
‘Ta nói, “Các ngươi là các thần”’
hay sao? 35 Nếu những người được lời Ðức Chúa Trời phán với mà được Ngài gọi là ‘các thần’ –và lời Kinh Thánh không thể bị phế bỏ– 36 thì tại sao các ngươi kết tội Ta, người đã được Cha biệt riêng ra thánh và sai xuống thế gian rằng, ‘Thầy đã phạm thượng’ vì Ta nói, ‘Ta là Con Ðức Chúa Trời’? 37 Nếu Ta không làm những việc của Cha Ta, đừng tin Ta. 38 Nhưng nếu Ta làm, dù các ngươi không tin Ta, hãy tin những việc Ta làm, để các ngươi biết và hiểu rằng Cha ở trong Ta và Ta ở trong Cha.”
39 Vậy họ tìm cách bắt Ngài, nhưng Ngài thoát khỏi tay họ.
Chúa Lui Về Bên Kia Sông Giô-đanh
40 Ngài trở qua bên kia Sông Giô-đanh, nơi Giăng đã làm báp-têm trước kia, và ở lại đó. 41 Nhiều người đến gặp Ngài và nói, “Giăng chẳng làm phép lạ nào, nhưng tất cả những gì Giăng nói về người này đều đúng.” 42 Nhiều người tin Ngài tại đó.
Copyright © 2011 by Bau Dang