Luke 4
J.B. Phillips New Testament
Jesus faces temptation
4 1-2 Jesus returned from the Jordan full of the Holy Spirit and he was led by the Spirit to spend forty days in the desert, where he was tempted by the devil. He ate nothing during that time and afterwards he felt very hungry.
3 “If you really are the Son of God,” the devil said to him, “tell this stone to turn into a loaf.”
4 Jesus answered, “The scripture says, ‘Man shall not live by bread alone, but by every word of God’.”
5-7 Then the devil took him up and showed him all the kingdoms of mankind in a sudden vision, and said to him, “I will give you all this power and magnificence, for it belongs to me and I can give it to anyone I please. It shall all be yours if you will fall down and worship me.”
8 To this Jesus replied, “It is written, ‘You shall worship the Lord your God, and him only you shall serve’.”
9-11 Then the devil took him to Jerusalem and set him on the highest ledge of the Temple. “If you really are the Son of God,” he said, “throw yourself down from here, for the scripture says, ‘He shall give his angels charge over you, to keep you’, and ‘In their hands they shall bear you up, lest you dash your foot against a stone’.”
12 To which Jesus replied, “It is also said, ‘You shall not tempt the Lord your God’.”
13 And when he had exhausted every kind of temptation, the devil withdrew until his next opportunity.
Jesus begins his ministry in Galilee
14-15 And now Jesus returned to Galilee in the power of the Spirit,—and news of him spread through all the surrounding district. He taught in their synagogues, to everyone’s admiration.
16-19 Then he came to Nazareth where he had been brought up and, according to his custom, went to the synagogue on the Sabbath day. He stood up to read the scriptures and the book of the prophet Isaiah was handed to him. He opened the book and found the place where these words are written—‘The Spirit of the Lord is upon me, because he has anointed me to preach the Gospel to the poor. He has sent me to heal the brokenhearted, to preach deliverance to the captives and recovery of sight to the blind, to set at liberty those who are oppressed, to preach the acceptable year of the Lord’.
20-21 Then he shut the book, handed it back to the attendant and resumed his seat. Every eye in the synagogue was fixed upon him and he began to tell them, “This very day this scripture has been fulfilled, while you were listening to it!”
22 Everybody noticed what he said and was amazed at the beautiful words that came from his lips, and they kept saying, “Isn’t this Joseph’s son?”
23-27 So he said to them, “I expect you will quote this proverb to me, ‘Cure yourself, doctor!’ Let us see you do in your own country all that we have heard that you did in Capernaum!” Then he added, “I assure you that no prophet is ever welcomed in his own country. I tell you the plain fact that in Elijah’s time, when the heavens were shut up for three and a half years and there was a great famine through the whole country, there were plenty of widows in Israel, but Elijah was not sent to any of them. But he was sent to Sarepta, to a widow in the country of Sidon. In the time of Elisha the prophet, there were a great many lepers in Israel, but not one of them was healed—only Naaman, the Syrian.”
28-30 But when they heard this, everyone in the synagogue was furiously angry. They sprang to their feet and drove him right out of the town, taking him to the brow of the hill on which it was built, intending to hurl him down bodily. But he walked straight through the whole crowd and went on his way.
Jesus heals in Capernaum
31-32 So he came down to Capernaum, a town in Galilee, and taught them on the Sabbath day. They were astonished at his teaching, for his words had the ring of authority.
33-34 There was a man in the synagogue under the influence of some evil spirit and he yelled at the top of his voice, “Hi! What have you got to do with us, Jesus, you Nazarene—have you come to kill us? I know who you are all right, you’re God’s holy one!”
35-36 Jesus cut him short and spoke sharply, “Be quiet! Get out of him!” And after throwing the man down in front of them, the devil did come out of him without hurting him in the slightest. At this everybody present was amazed and they kept saying to each other, “What sort of words are these? He speaks to these evil spirits with authority and power and out they come.”
37 And his reputation spread over the whole surrounding district.
38-39 When Jesus got up and left the synagogue he went into Simon’s house. Simon’s mother-in-law was suffering from a high fever, and they asked Jesus about her. He stood over her as she lay in bed, brought the fever under control and it left her. At once she got up and began to see to their needs.
40-41 Then, as the sun was setting, all those who had friends suffering from every kind of disease brought them to Jesus and he laid his hands on each one of them separately and healed them. Evil spirits came out of many of these people, shouting, “You are the Son of God!” But he spoke sharply to them and would not allow them to say any more, for they knew perfectly well that he was Christ.
Jesus attempts to be alone—in vain
42-43 At daybreak, he went off to a deserted place, but the crowds tried to find him and when they did discover him, tried to prevent him from leaving them. But he told them, “I must tell the good news of the kingdom of God to other towns as well—that is my mission.”
44 And he continued proclaiming his message in the synagogues of Judea.
Lu-ca 4
Bản Dịch 2011
Chúa Chịu Sa-tan Cám Dỗ
(Mat 4:1-11; Mác 1:12-13)
4 Ðức Chúa Jesus đầy dẫy Ðức Thánh Linh, từ Sông Giô-đanh trở về, và được Ðức Thánh Linh dẫn vào đồng hoang. 2 Ngài ở đó bốn mươi ngày và chịu Ác Quỷ cám dỗ. Trong những ngày ấy, Ngài không ăn gì; khi thời gian ấy đã mãn, Ngài đói. 3 Ác Quỷ nói với Ngài, “Nếu ngươi là Con Ðức Chúa Trời, hãy ra lịnh cho viên đá này biến thành bánh đi.”
4 Ðức Chúa Jesus phán với nó, “Có lời chép rằng,
5 Sau đó Ác Quỷ đưa Ngài lên một nơi cao và chỉ cho Ngài tất cả các vương quốc trên thế gian trong giây lát, 6 rồi nó nói với Ngài, “Ta sẽ ban tất cả quyền lực và vinh hiển của các vương quốc này cho ngươi, vì quyền ấy đã trao cho ta, và ta muốn ban cho ai tùy ý. 7 Vậy bây giờ, nếu ngươi quỳ xuống thờ lạy ta, tất cả sẽ thuộc về ngươi.”
8 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với nó, “Có lời chép rằng,
‘Ngươi phải thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi, và chỉ phụng sự một mình Ngài mà thôi.’”
9 Kế đó Ác Quỷ đưa Ngài đến Giê-ru-sa-lem, để Ngài đứng trên nóc đền thờ, rồi nói với Ngài, “Nếu ngươi là Con Ðức Chúa Trời, hãy gieo mình xuống đi, 10 vì có lời chép rằng,
‘Ngài sẽ truyền lịnh cho các thiên sứ của Ngài bảo gìn giữ ngươi,’
11 và rằng,
‘Các thiên sứ sẽ nâng ngươi trên đôi tay của họ,
Kẻo chân ngươi vấp nhằm đá chăng.’”
12 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với nó, “Có lời phán rằng,
‘Ngươi chớ thử Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi.’”
13 Sau khi Ác Quỷ đã dùng mọi cách để cám dỗ Ngài, nó rời bỏ Ngài, chờ một cơ hội khác.
CHÚA THI HÀNH CHỨC VỤ Ở MIỀN GA-LI-LÊ
(4:14-9:50)
Chúa tại Ga-li-lê
(Mat 4:12-17; Mác 1:14-15)
14 Ðức Chúa Jesus trở về miền Ga-li-lê trong quyền năng Ðức Thánh Linh. Danh tiếng Ngài được đồn ra khắp miền phụ cận. 15 Ngài bắt đầu giảng dạy trong các hội đường và được mọi người khen ngợi.
Chúa Giảng Dạy tại Na-xa-rét
(Mat 13:53-58; Mác 6:1-6)
16 Ngài trở về Na-xa-rét, nơi Ngài được trưởng dưỡng. Theo thường lệ ngày Sa-bát Ngài đến hội đường và đứng dậy để đọc Kinh Thánh. 17 Người ta trao cho Ngài cuộn sách của Tiên Tri Ê-sai. Ngài mở cuộn sách ra và tìm thấy đoạn kinh văn, chỗ ấy chép:
18 “Thần của Chúa ngự trên Ta,
Vì Ngài đã xức dầu cho Ta
Ðể rao báo tin mừng cho người nghèo;
Ngài đã sai Ta
Ðể công bố lệnh phóng thích cho những người bị tù đày
và phục hồi thị lực cho những người mù,
Ðể giải thoát những người bị áp bức được tự do,
19 Hầu công bố năm hồng ân của Chúa.”
20 Ngài cuốn cuộn sách lại, trao cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Mọi mắt trong hội đường đều chăm chú nhìn Ngài. 21 Ngài bắt đầu nói với họ, “Hôm nay lời Kinh Thánh các ngươi vừa nghe đã được ứng nghiệm.”
22 Mọi người đều khen ngợi Ngài. Họ lấy làm ngạc nhiên về những lời đầy ơn từ miệng Ngài nói ra, rồi họ bảo nhau, “Người này há chẳng phải là con trai của Giô-sép sao?”
23 Ngài nói với họ, “Chắc hẳn các ngươi muốn nói với Ta câu tục ngữ, ‘Y sĩ ơi, hãy tự chữa bịnh cho mình đi.’ Những gì chúng tôi đã nghe ông làm ở Ca-bê-na-um, cũng hãy làm ở đây, nơi quê hương của ông, đi.”
24 Ðoạn Ngài phán, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, không tiên tri nào được chấp nhận ở quê hương mình. 25 Thật vậy, Ta nói với các ngươi, trong thời Ê-li, có nhiều bà góa trong I-sơ-ra-ên, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả xứ bị nạn đói lớn hoành hành, 26 nhưng Ê-li không được sai đến với bà nào trong các bà góa ấy, ngoại trừ một bà góa ở Xa-rê-phát xứ Si-đôn. 27 Cũng có nhiều người phung ở I-sơ-ra-ên trong thời Tiên Tri Ê-li-sê, nhưng không ai được sạch, ngoại trừ Na-a-man người Sy-ri-a.”
28 Khi nghe như thế, ai nấy trong hội đường đều phẫn nộ. 29 Họ đứng dậy, đuổi Ngài ra khỏi thành, dẫn Ngài lên gành đá trên ngọn đồi, tức ngọn đồi nơi thành của họ được xây, và định xô Ngài xuống vực thẳm. 30 Nhưng Ngài đi ngang qua giữa họ mà bỏ đi.
Chúa Chữa Lành Người Bị Quỷ Ám
(Mác 1:21-28)
31 Ngài đi xuống Ca-bê-na-um, một thành phố trong miền Ga-li-lê. Cứ đến ngày Sa-bát, Ngài giảng dạy cho họ. 32 Họ rất ngạc nhiên về sự giảng dạy của Ngài, vì lời Ngài có uy quyền.
33 Lúc ấy trong hội đường có một người bị tà linh ô uế ám hại. Người ấy la to, 34 “Lạy Ðức Chúa Jesus ở Na-xa-rét, chúng tôi nào có xúc phạm gì đến Ngài chăng? Ngài đến để tiêu diệt chúng tôi sao? Tôi biết Ngài là ai. Ngài là Ðấng Thánh của Ðức Chúa Trời.”
35 Nhưng Ðức Chúa Jesus quở nó rằng, “Hãy im đi và ra khỏi người này.” Quỷ liền vật người ấy ngã xuống giữa hội đường và xuất ra khỏi người ấy, không làm hại gì người ấy. 36 Mọi người đều kinh hãi, họ nói với nhau, “Ðạo[b] gì vậy? Ông ấy lấy quyền năng và uy lực ra lịnh cho các tà linh ô uế, và chúng phải xuất ra!” 37 Thế là tiếng đồn về Ngài lan truyền khắp nơi trong vùng.
Chúa Chữa Lành Nhiều Người Bịnh
(Mat 8:14-17; Mác 1:29-39)
38 Ngài đứng dậy rời hội đường và vào nhà của Si-môn. Lúc ấy nhạc mẫu của Si-môn đang bị cơn sốt nặng hành hạ; họ xin Ngài chữa bịnh cho bà. 39 Ngài đến nghiêng mình trên bà và quở cơn sốt, cơn sốt liền lìa khỏi bà. Ngay lập tức bà đứng dậy và phục vụ họ.
40 Khi mặt trời lặn, tất cả những ai có người đau yếu với mọi thứ bịnh tật đều đem những người ấy đến với Ngài. Ngài đặt tay trên từng người và chữa lành họ. 41 Các quỷ cũng xuất ra khỏi nhiều người và la lên rằng, “Ngài là Con Ðức Chúa Trời!” Nhưng Ngài quở chúng và không cho chúng nói, vì chúng biết Ngài là Ðấng Christ.
42 Sáng sớm hôm sau Ngài đến một nơi vắng vẻ. Ðám đông đi tìm Ngài. Họ đến với Ngài và cố giữ Ngài ở lại để Ngài không rời khỏi họ. 43 Nhưng Ngài nói với họ, “Ta cần phải rao giảng Tin Mừng của vương quốc Ðức Chúa Trời cho các thành phố khác nữa, vì đó là lý do Ta được sai đến.” 44 Sau đó Ngài đến giảng trong các hội đường khắp miền Giu-đê.[c]
Footnotes
- Lu-ca 4:4 nt: bánh
- Lu-ca 4:36 nt: Lời (Lógos)
- Lu-ca 4:44 Bản Byzantine ghi, “Ga-li-lê”
The New Testament in Modern English by J.B Phillips copyright © 1960, 1972 J. B. Phillips. Administered by The Archbishops’ Council of the Church of England. Used by Permission.
Copyright © 2011 by Bau Dang