Add parallel Print Page Options

30 Three days later, when David and his men arrived in Ziklag, they found that the ‘Amaleki had raided the Negev and Ziklag. They had sacked Ziklag and burned it down; and they had taken captive the women and everyone there, great and small. They hadn’t killed anyone but had carried them off as they went on their way. So when David and his men arrived at the city, there it was, burned down, with their wives, sons and daughters taken captive. Then David and the people with him cried aloud until they had no more power to cry. David’s two wives had been taken captive — Achino‘am from Yizre‘el and Avigayil the widow of Naval from Karmel.

David was in serious trouble: the people were talking about stoning him to death, because all the people were in such deep grief, each man over his sons and daughters. But David strengthened himself in Adonai his God. David said to Avyatar the cohen, the son of Achimelekh, “Please bring the ritual vest here to me.” Avyatar brought the vest to David. Then David consulted Adonai. He asked, “Should I go in pursuit of these raiders? Will I catch up with them?” And [Adonai] answered him, “Go in pursuit, because you will overtake them and recover everyone and everything.” So David went, he and the six hundred men with him. They came to Vadi B’sor, where those who were to stay behind waited. 10 Then David continued in pursuit with four hundred men, while two hundred too exhausted to cross Vadi B’sor stayed behind.

11 They found an Egyptian in the countryside and brought him to David. They gave him some bread to eat and water to drink; 12 they also gave him a lump of dried figs and two bunches of raisins. After eating, he revived; because he hadn’t eaten anything or drunk any water for three days and nights. 13 David asked him, “To whom do you belong, and where are you from?” He answered, “I’m an Egyptian boy, the slave of an ‘Amaleki. My master abandoned me three days ago, because I got sick. 14 We raided the Negev of the K’reti, the Negev of Y’hudah and the Negev of Kalev; and we burned down Ziklag.” 15 David asked him, “Will you lead me down to this raiding party?” He said, “If you will swear by God to me that you won’t kill me or hand me back to my master, I will lead you down to the raiders.” 16 He led them down, and there they were, spread out all over the ground, eating, drinking and celebrating how much spoil they had taken from the territory of the P’lishtim and the territory of Y’hudah. 17 David attacked them from dawn until the evening of the next day. Not one of them escaped, except for 400 young men who jumped on camels and got away. 18 David recovered all that the ‘Amaleki had taken; he also rescued his two wives. 19 They found nothing missing, big or little — not sons, not daughters, not plundered goods or anything else they had taken — David brought it all back. 20 David took all the flocks and herds and drove them ahead of their own livestock, announcing, “This is David’s spoil.”

21 David came to where the two hundred men were who had been too exhausted to follow him, whom they had let stay at Vadi B’sor. They came out to meet David and the people with him. When David approached them he greeted them. 22 But some of the men who had gone with David were evil men, scoundrels; and they said, “They didn’t go with us, so we’re not giving them any of the property we’ve recovered. Each man can take his wife and children and leave.” 23 Then David said, “No, my brothers, don’t do this with the goods Adonai has given us. He protected us, and he handed the raiding party over to us. 24 Anyhow, no one agrees with you about this. No, the share of someone who stays with the equipment will be the same as the share of someone who goes out and fights — they will share equally.” 25 It has been that way from that day on; he established it as a ruling for Isra’el to this day.

26 When David came to Ziklag, he sent some of the spoil to the leaders of Y’hudah who were his friends with a note, “Here is a present for you from the spoil of the enemies of Adonai.” 27 He sent such gifts

to those in Beit-El,
to those in Ramot,
to those in Yatir,
28 to those in ‘Aro‘er,
to those in Sifmot,
to those in Esht’moa,
29 to those in Rakhal,
to those in Yerachme’eli,
to those in the cities of the Keni,
30 to those in Hormah,
to those in Kor-‘Ashan,
to those in ‘Atakh,
31 to those in Hevron,

and to all the places where David and his men had frequently visited.

Ða-vít Ðánh Bại Quân A-ma-léc

30 Vào ngày thứ ba, khi Ða-vít và những người theo ông đang trên đường trở về Xích-lắc, thì quân A-ma-léc đã xâm lăng miền nam và Thành Xích-lắc. Chúng tấn công Xích-lắc và phóng hỏa thành. Ðoạn chúng bắt những phụ nữ và mọi người trong thành, từ trẻ đến già, làm tù binh. Chúng không giết ai, nhưng dẫn hết thảy đi theo chúng, rồi chúng lên đường.

Khi Ða-vít và những người theo ông về đến thành, thì kìa, thành đã bị đốt cháy, lửa bốc ngút ngàn. Vợ, các con trai, và các con gái của họ đều đã bị bắt làm tù binh. Bấy giờ Ða-vít và những người theo ông đều bật khóc nức nở. Họ khóc cho đến khi không còn đủ sức khóc nữa. Hai người vợ của Ða-vít là A-hi-nô-am người Giê-rê-ên và A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh người Cạt-mên cũng bị bắt làm tù binh.

Bấy giờ Ða-vít ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn đốn, vì người ta tính ném đá ông, bởi linh hồn của họ quá đắng cay sầu khổ khi nghĩ đến số phận của các con trai và các con gái họ. Nhưng Ða-vít lấy lại sức lực nhờ Chúa, Ðức Chúa Trời của ông. Ða-vít nói với Tư Tế A-bi-a-tha, “Xin thầy vui lòng đem ê-phót đến cho tôi.” A-bi-a-tha đem ê-phót đến cho Ða-vít. Ða-vít cầu hỏi ý Chúa rằng, “Con có nên đuổi theo đoàn quân ấy không? Con sẽ đuổi kịp chúng không?”

Ngài trả lời ông, “Hãy đuổi theo vì ngươi sẽ đuổi kịp chúng và cứu được tất cả các tù binh.”

Vậy Ða-vít ra đi. Ông cùng sáu trăm người của ông đuổi theo. Khi họ đến Khe Bê-sơ thì một số người dừng lại, 10 nhưng Ða-vít cứ tiếp tục đuổi theo, ông và bốn trăm người theo ông, còn hai trăm người kia ở lại, vì họ đã quá đuối sức, không lội qua Khe Bê-sơ nổi.

11 Những người đuổi theo bắt gặp một người Ai-cập đang ở trong đồng. Họ dẫn người ấy đến với Ða-vít. Họ cho hắn bánh và hắn ăn, rồi họ cho hắn uống nước. 12 Họ lại cho hắn một miếng bánh trái vả và hai chùm nho khô. Sau khi ăn uống, sức lực hắn được phục hồi, vì đã ba ngày và ba đêm hắn chẳng được ăn uống gì cả. 13 Kế đó Ða-vít hỏi hắn, “Ngươi là người của ai, và ngươi từ đâu đến đây?”

Hắn trả lời, “Tôi là một thanh niên Ai-cập, làm đầy tớ cho một người A-ma-léc. Chủ tôi đã bỏ tôi lại, vì ba ngày trước đây tôi đã bị bịnh. 14 Chúng tôi đã xâm lăng miền nam của dân Kê-rê-thi, miền nam của Giu-đa, miền nam của người Ca-lép, và chúng tôi đã phóng hỏa Thành Xích-lắc.”

15 Ða-vít nói với hắn, “Ngươi có thể dẫn ta đến chỗ đạo quân ấy được không?”

Hắn đáp, “Nếu ngài nhân danh Ðức Chúa Trời mà thề rằng ngài sẽ không giết tôi, và không giao nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ngài đến chỗ của đạo quân ấy.”

16 Vậy hắn dẫn ông đến chỗ đạo quân ấy đang đóng. Kìa, chúng đã tản ra khắp miền. Chúng ăn nhậu, uống rượu say mèm, và nhảy nhót cợt nhả, bởi vì chúng đã cướp được rất nhiều chiến lợi phẩm trong xứ của dân Phi-li-tin và trong xứ của người Giu-đa.

17 Ða-vít xông vào chúng và đánh giết từ lúc chạng vạng tối cho đến chiều tối hôm sau. Không một người nào của bọn chúng trốn thoát, ngoại trừ bốn trăm người trẻ cỡi lạc đà bỏ chạy. 18 Ða-vít lấy lại tất cả những gì quân A-ma-léc đã cướp đi. Ða-vít cũng cứu được hai người vợ của ông. 19 Không một thứ gì của họ bị mất, dù lớn hay nhỏ; các con trai hay các con gái, chiến lợi phẩm hay bất cứ món gì chúng đã cướp của họ, Ða-vít đều lấy lại tất cả. 20 Ða-vít cũng lấy luôn tất cả các bầy chiên và bầy bò của chúng. Người ta đi trước, dẫn các đàn súc vật theo sau và nói, “Ðây là chiến lợi phẩm của Ða-vít.”

21 Khi Ða-vít đến chỗ hai trăm người đã đuối sức và không thể cùng Ða-vít truy đuổi, tức những người đã bị bỏ lại ở Khe Bê-sơ, những người ấy chạy ra đón Ða-vít và những người đi với ông trở về. Ða-vít đến gần họ và vấn an họ. 22 Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong số những người cùng truy đuổi với Ða-vít lên tiếng và nói, “Vì họ đã không đi với chúng ta, nên chúng ta không cho họ bất cứ chiến lợi phẩm nào chúng ta lấy được, ngoại trừ vợ con của họ. Họ có thể dắt vợ con của họ mà đi.”

23 Nhưng Ða-vít nói, “Thưa anh em, xin anh em đừng làm như vậy với những gì Chúa đã ban cho chúng ta. Ngài đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta quân thù đã làm hại chúng ta. 24 Không ai có thể nghe lời anh em được, vì phần của người ra chiến đấu nơi chiến trường cũng phải bằng phần của người ở nhà giữ đồ đạc. Họ sẽ chia chiến lợi phẩm bằng nhau.” 25 Vì thế từ ngày ấy trở đi, ông lập điều đó thành một luật, và nó đã trở thành một lệ cho I-sơ-ra-ên đến ngày nay.

26 Khi Ða-vít về đến Xích-lắc, ông lấy một phần chiến lợi phẩm gởi cho các trưởng lão của Giu-đa, cho các bạn của ông, mà rằng, “Ðây là chút quà mọn xin kính biếu quý vị. Ðó là chiến lợi phẩm lấy được từ những kẻ thù của Chúa.”

27 Ông gởi cho những người ở Bê-tên, những người ở miền nam Ra-mốt, những người ở Giát-tia, 28 những người ở A-rô-e, những người ở Síp-mốt, những người ở Ếch-tê-mô-a, 29 những người ở Ra-canh, những người ở trong các thành của người Giê-ra-mê-ên, những người ở trong các thành của người Kê-ni, 30 những người ở Họt-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-thạch, 31 những người ở Hếp-rôn, và tất cả những người ở các nơi mà Ða-vít và những người theo ông đã có dịp đi qua.