Add parallel Print Page Options

Chúa Vào Nhà Xa-chê

19 Ngài vào Thành Giê-ri-cô và đi xuyên qua thành. Này, trong thành có một người tên là Xa-chê. Ông làm trưởng ty thuế vụ và giàu có. Ông muốn xem Ðức Chúa Jesus là ai, nhưng vì đám đông ông không thể thấy Ngài, bởi ông lùn. Vì thế ông chạy về phía trước và leo lên một cây sung để có thể thấy Ngài, vì Ngài sẽ đi ngang qua đó.

Khi Ðức Chúa Jesus đến chỗ đó, Ngài ngước nhìn lên và nói với ông, “Hỡi Xa-chê, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta phải ở lại nhà ngươi.”

Xa-chê vội vàng leo xuống và vui mừng tiếp Ngài vào nhà ông. Thấy vậy mọi người xầm xì với nhau, “Ngài vào làm khách trong nhà một kẻ tội lỗi.”

Bấy giờ Xa-chê đứng dậy và thưa với Chúa, “Lạy Chúa, này, con lấy phân nửa tài sản của con đem cho người nghèo, và nếu con gian dối đoạt lấy của ai bất cứ vật gì, con sẽ đền lại gấp tư.”

Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Hôm nay ơn cứu rỗi đã đến nhà này, bởi người này cũng là con cháu của Áp-ra-ham. 10 Vì Con Người đã đến để tìm và cứu kẻ lạc mất.”

Mười Nén Bạc

(Mat 25:14-30)

11 Ðang khi người ta lắng nghe những điều ấy, Ðức Chúa Jesus kể thêm một ngụ ngôn nữa vì Ngài đã đến gần Giê-ru-sa-lem, và người ta nghĩ rằng vương quốc Ðức Chúa Trời sắp thể hiện. 12 Ngài nói, “Một nhà quý tộc kia phải đi phương xa để nhận vương quyền rồi sẽ trở về. 13 Ông gọi mười đầy tớ của ông đến, giao cho họ mười nén bạc, và nói, ‘Hãy đem bạc này đi kinh doanh cho đến khi ta trở về.’ 14 Nhưng dân trong xứ ghét ông; họ gởi một phái đoàn theo sau ông, tâu rằng, ‘Chúng tôi không muốn người này cai trị chúng tôi.’

15 Sau khi đã nhận vương quyền trở về, ông truyền cho những đầy tớ ông đã giao bạc đến để xem họ kinh doanh sinh lợi thể nào.

16 Người thứ nhất bước đến và nói, ‘Thưa chủ, nén bạc của chủ đã sinh lợi được mười nén.’ 17 Ông nói, ‘Tốt lắm, thật là đầy tớ giỏi. Bởi vì ngươi đã trung tín trong việc rất nhỏ, hãy cai trị mười thành.’

18 Người thứ hai đến nói, ‘Thưa chủ, nén bạc của chủ đã sinh lợi được năm nén.’ 19 Ông nói với người ấy, ‘Ngươi hãy cai trị năm thành.’

20 Kế đó một đầy tớ khác nữa đến, nói rằng, ‘Thưa chủ, đây là nén bạc của chủ mà tôi đã lấy khăn gói lại và cất kỹ. 21 Vì tôi sợ chủ, bởi vì chủ là người nghiêm ngặt; chủ thu trong chỗ không chi và gặt trong chỗ không gieo.’

22 Ông nói với người ấy, ‘Hỡi tên đầy tớ gian ngoa xảo quyệt kia, cứ theo lời miệng ngươi nói mà ta xét đoán ngươi. Ngươi biết ta là người nghiêm ngặt, ta thu trong chỗ không chi và gặt trong chỗ không gieo phải không? 23 Vậy tại sao ngươi không gởi bạc của ta vào ngân hàng để khi về ta sẽ thu cả vốn lẫn lời?’

24 Ông truyền cho những người đứng gần đó, ‘Hãy lấy nén bạc của nó mà trao cho người có mười nén.’

25 Họ nói với ông, ‘Thưa chủ, người ấy đã có mười nén rồi.’

26 ‘Ta nói với các ngươi: ai có sẽ được cho thêm, còn ai không có thì ngay cả những gì người đó có cũng sẽ bị lấy đi. 27 Còn những kẻ thù của ta, những kẻ không muốn ta trị vì chúng, hãy đem chúng đến đây và giết chúng trước mặt ta.’”

ÐỨC CHÚA JESUS THI HÀNH CHỨC VỤ TẠI GIÊ-RU-SA-LEM

(19:28 - 21:38)

Chúa Vào Thành Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn

(Mat 21:1-11; Mác 11:1-10; Gg 12:12-19)

28 Sau khi Ngài đã nói những điều ấy, Ngài đi trước dẫn đầu họ lên Thành Giê-ru-sa-lem. 29 Khi Ngài đến gần Bết-pha-giê và Bê-tha-ni, tại một núi tên là Ô-liu, Ngài sai hai môn đồ Ngài ra đi 30 và dặn rằng, “Hãy vào làng trước mặt các ngươi. Vừa khi vào làng, các ngươi sẽ thấy một con lừa tơ chưa được ai cỡi cột ở đó; hãy mở dây và dắt nó về đây. 31 Nếu ai hỏi các ngươi, ‘Tại sao các anh mở nó ra?’ các ngươi hãy đáp, ‘Chúa cần dùng nó.’”

32 Hai môn đồ ấy ra đi và gặp y như điều Ngài đã bảo họ. 33 Vừa khi họ mở dây cột con lừa, mấy người chủ con lừa hỏi họ, “Tại sao các anh mở dây cột con lừa này ra?”

34 Họ đáp, “Chúa cần dùng nó.”

35 Ðoạn họ dắt con lừa ấy đến Ðức Chúa Jesus. Họ lấy áo choàng của họ trải trên lưng lừa, rồi đỡ Ðức Chúa Jesus cỡi lên.

36 Ngài đi đến đâu, người ta trải áo choàng của mình ra trên đường đến đó. 37 Khi Ngài đến gần và sắp sửa đi xuống Núi Ô-liu, cả đoàn đông môn đồ Ngài bắt đầu lớn tiếng ca ngợi Ðức Chúa Trời cách vui mừng về những việc quyền năng họ đã chứng kiến. 38 Họ tung hô rằng,

“Chúc tụng Vua, Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
Bình an trên trời và vinh hiển trong nơi chí cao!”Thi 118:26

39 Vài người Pha-ri-si trong đám đông nói với Ngài, “Thưa Thầy, xin hãy quở trách các môn đồ Thầy.”

40 Ngài trả lời họ và nói, “Ta nói với các ngươi, nếu những người ấy nín lặng, đá sẽ tung hô.”

Chúa Khóc về Thành Giê-ru-sa-lem

41 Khi Ngài đến gần thành và thấy thành, Ngài khóc về thành 42 rằng, “Ước gì ngày nay chính ngươi biết những gì đem bình an đến cho ngươi; nhưng bây giờ những điều ấy đã bị che khuất khỏi mắt ngươi. 43 Vì những ngày đến quân thù của ngươi sẽ đắp lũy chung quanh ngươi, bao vây ngươi, và công phá ngươi tứ phía. 44 Chúng sẽ san bằng ngươi thành bình địa và giết con cái của ngươi sống trong ngươi. Chúng sẽ không chừa một tảng đá nào trên tảng đá nào, vì ngươi không nhận biết thời điểm ngươi được thăm viếng.”

Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ

(Mat 21:12-17; Mác 11:15-19; Gg 2:13-22)

45 Ngài đi vào đền thờ và bắt đầu đuổi những kẻ buôn bán ở đó ra. 46 Ngài nói với họ, “Có lời chép rằng,

‘Nhà Ta sẽ là nhà cầu nguyện,’ Ê-sai 56:7

Nhưng các ngươi đã biến nó thành

‘Sào huyệt của bọn cướp.’” Giê 7:11

47 Hằng ngày Ngài dạy dỗ trong đền thờ; nhưng các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và những người lãnh đạo trong dân tìm cách giết Ngài. 48 Tuy nhiên họ chẳng tìm được cách nào để thực hiện ý đồ đó, bởi vì tất cả dân chúng đều say mê nghe Ngài giảng dạy.

Xa-chê Gặp Chúa

19 Vào đến Giê-ri-cô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố. Tại đó, có một người tên Xa-chê, làm trưởng đoàn thu thuế rất giàu có. Ông muốn nhìn xem Đức Giê-su là ai nhưng không được, vì dân chúng đông đảo mà ông lại thấp bé. Ông chạy trước leo lên một cây sung,[a] để có thể nhìn thấy Ngài vì Ngài sắp đi qua đó.

Khi đến chỗ ấy, Đức Giê-su nhìn lên bảo: “Xa-chê, hãy xuống mau vì hôm nay Ta phải ghé lại nhà con!” Xa-chê vội vàng tụt xuống, mừng rỡ tiếp đón Ngài.

Mọi người thấy vậy đều lầm bầm: “Ông ấy vào nhà kẻ tội lỗi mà trọ!”

Nhưng Xa-chê đứng dậy thưa với Chúa: “Lạy Chúa, đây này, con xin phân phát một nửa tài sản của con cho người nghèo khổ, và nếu con có bóc lột ai bất cứ điều gì, con xin bồi thường gấp tư!”

Đức Giê-su bảo Xa-chê: “Hôm nay, sự cứu rỗi đã vào nhà này, vì người cũng là con cháu Áp-ra-ham. 10 Vì Con Người đã đến, tìm và cứu kẻ bị hư mất.”

Ví Dụ Về Mười Mi-na Bạc(A)

11 Vì lúc ấy, Đức Giê-su tới gần Giê-ru-sa-lem và dân chúng tưởng Nước Đức Chúa Trời sắp xuất hiện đến nơi, nên khi họ đang nghe Ngài dạy, Ngài kể thêm một ngụ ngôn sau đây: 12 “Một thái tử đi phương xa để được phong vương[b] rồi mới về nước. 13 Ông gọi mười đầy tớ đến, giao cho họ mười mi-na bạc[c] và bảo: ‘Hãy kinh doanh cho đến khi ta về!’

14 Nhưng dân ghét thái tử, nên cử một phái đoàn theo sau đưa thỉnh nguyện: ‘Chúng tôi không muốn thái tử này cai trị chúng tôi.’

15 Sau khi thụ phong, tân vương quay về, cho gọi những đầy tớ đã được giao bạc đến, để xem mỗi người làm lợi được bao nhiêu.

16 Đầy tớ thứ nhất đến thưa: ‘Thưa, mi-na bạc của ngài sinh lợi được mười mi-na.’

17 Vua khen: ‘Được lắm, đầy tớ giỏi của ta. Vì ngươi trung tín trong việc nhỏ nên ngươi sẽ được quản trị mười thành.’

18 Đầy tớ thứ hai đến trình: ‘Thưa, mi-na bạc của ngài sinh lợi được năm mi-na.’

19 Vua đáp: ‘Ngươi sẽ được quản trị năm thành!’

20 Một đầy tớ khác đến thưa: ‘Thưa, đây là mi-na bạc của ngài, con đã gói cất trong khăn, 21 vì con sợ ngài; bởi ngài là người nghiêm ngặt, lấy những gì không đặt, lại gặt những gì không gieo!’

22 Vua phán: ‘Ta căn cứ vào lời ngươi mà xét xử ngươi, tên đầy tớ gian ác kia! Ngươi đã biết ta nghiêm ngặt, lấy những gì ta không đặt, lại gặt những gì ta không gieo, phải không? 23 Thế sao ngươi không gửi bạc ta vào ngân hàng,[d] để khi ta về, ta có thể thu lại cả vốn lẫn lời?’

24 Rồi vua ra lệnh cho các người hầu cận: ‘Hãy lấy mi-na bạc của nó mà cho người có mười mi-na.’

25 Họ tâu: ‘Thưa, người ấy đã có mười mi-na rồi!’

26 Vua phán: ‘Ta bảo cho các ngươi biết, ai đã có sẽ được cho thêm; nhưng ai không có sẽ bị lấy mất luôn điều gì họ có. 27 Còn những tên chống nghịch, không muốn ta cai trị, hãy giải chúng đến đây mà xử tử trước mặt ta.’ ”

Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn

28 Dạy xong những điều ấy, Đức Giê-su dẫn đầu đoàn dân đi lên Giê-ru-sa-lem. 29 Khi đến gần làng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni, bên núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đệ đi, và dặn rằng: 30 “Các con hãy vào làng trước mặt, sẽ thấy một con lừa con đang cột ở đó, chưa từng có ai cưỡi. Hãy mở dây dắt nó về đây. 31 Nếu ai hỏi: ‘Tại sao các anh mở lừa ra?’ các con cứ đáp: ‘Vì Chúa cần nó.’ ”

32 Các môn đệ ấy[e] ra đi, gặp đúng như điều Ngài đã báo trước. 33 Khi họ đang tháo lừa con, các người chủ nó hỏi: “Tại sao các anh tháo lừa con ra?”

34 Họ đáp: “Vì Chúa cần nó!”

35 Họ dắt lừa con về cho Đức Giê-su, phủ áo mình trên lưng lừa, rồi đỡ Ngài lên cưỡi. 36 Ngài cưỡi lừa đi, nhiều người trải áo mình ra trên đường.

37 Lúc đến gần sườn núi Ô-liu, cả đoàn môn đệ đông đảo đều mừng rỡ lớn tiếng ca ngợi Đức Chúa Trời về những việc quyền năng họ đã được chứng kiến. Họ tung hô:

38 “Phước cho Đức Vua, Đấng nhân danh Chúa mà đến,
    Bình an trên trời, vinh quang trên các nơi chí cao!”[f]

39 Vài người Pha-ri-si trong đám đông nói: “Thưa Thầy, xin quở trách các môn đệ Thầy!”

40 Chúa đáp: “Ta bảo cho các người biết: Nếu họ nín lặng, đá sẽ tung hô!”

41 Khi đến gần, nhìn thấy thành phố, Ngài khóc cho nó, 42 rằng: “Ước chi hôm nay chính ngươi biết được điều gì đem lại cho mình sự bình an! Nhưng bây giờ, những điều ấy bị che khuất, mắt ngươi không nhìn thấy được. 43 Vì sẽ có ngày, địch quân kéo đến, đắp lũy, bao vây ngươi và đồng loạt tấn công[g] tất cả các mặt; 44 chúng sẽ phá đổ ngươi và con cái trong thành ngươi ra bình địa, chúng sẽ không để tảng đá nào chồng lên tảng đá nào, vì ngươi đã không nhận biết thời điểm ngươi được thăm viếng.”[h]

Dẹp Sạch Đền Thờ(B)

45 Đức Giê-su vào đền thờ, xua đuổi những kẻ buôn bán ở đó, 46 và quở trách họ: “Kinh Thánh chép: ‘Nhà Ta là nhà cầu nguyện, nhưng các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp!’ ”

47 Hằng ngày, Ngài dạy dỗ trong đền thờ; nhưng các thượng tế, các giáo sư Kinh Luật, và các nhà lãnh đạo dân chúng tìm cách giết Ngài, 48 song chưa tìm dược phương kế vì tất cả dân chúng đều say mê nghe Ngài giảng dạy.

Footnotes

  1. 19:4 Các cổ bản Hy-lạp viết từ này nhiều cách khác nhau
  2. 19:12 Nt: nhận một vương quốc cho mình
  3. 19:13 Một đơn vị tiền bạc Hy-lạp tương đương với ba tháng lương
  4. 19:23 Nt: bàn đổi bạc là nơi người xưa gửi tiền để sinh lợi
  5. 19:32 Nt: những kẻ được sai đi
  6. 19:38 Thi 118:26
  7. 19:43 Nt: dồn ép
  8. 19:44 Ctd: được Đức Chúa Trời thăm viếng

撒该悔改

19 耶稣进了耶利哥,正从城里经过。 有个人名叫撒该,是税吏长,家财丰厚。 他想看看耶稣,可是因为周围人多,他身材矮小,无法看见。 他便跑到前面,爬上一棵桑树观看,因为耶稣会从那里经过。

耶稣走到那里,抬头招呼他说:“撒该,快下来!今天我要住在你家。”

撒该连忙爬下来,兴高采烈地带耶稣回家。 百姓见状,都埋怨说:“祂怎么到一个罪人家里作客?”

撒该站起来对主说:“主啊,我要把我一半的财产分给穷人。我欺骗过谁,就还谁四倍。”

耶稣说:“今天救恩临到这家了,因为他也是亚伯拉罕的子孙。 10 人子来是要寻找和拯救迷失的人。”

十个奴仆的比喻

11 众人在听的时候,耶稣又为他们讲了一个比喻,因为祂快到耶路撒冷了,人们以为上帝的国马上就要降临了。

12 耶稣说:“有一位贵族要到远方去受封为王,然后返回。 13 临行前,他召集了十个奴仆,发给每人一千个银币,吩咐他们,‘你们在我出门期间要用这些钱做生意。’

14 “可是他的人民却憎恨他,他们随后派一个代表团去请愿说,‘我们不要这人做我们的王。’

15 “那贵族受封为王回来后,召齐十个奴仆,想知道他们做生意赚了多少。 16 第一个奴仆上前禀告说,‘主啊,我用你给我的一千个银币赚了一万个银币。’

17 “主人说,‘好,你真是个好奴仆!你既然在小事上忠心,就派你管理十座城。’

18 “第二个奴仆上前说,‘主啊,我用你给我的一千个银币赚了五千个银币。’

19 “主人说,‘我派你管理五座城。’

20 “另一个奴仆上前说,‘主啊,这是你先前给我的一千个银币,我一直把它包在手帕里。 21 因为你很严厉,没有存还要取,没有种还要收,所以我怕你。’

22 “主人听了,对那奴仆说,‘你这个恶奴仆!我要按你自己的话定你的罪。你既然知道我很严厉,没有存还要取,没有种还要收, 23 为什么不把我的银币存进钱庄,到我回来时可以连本带利收回来?’

24 “接着,他吩咐站在旁边的奴仆,‘收回他那一千个银币,赏给那个赚了一万银币的。’

25 “他们说,‘主啊,那个人已经有一万银币了。’

26 “主人答道,‘我告诉你们,凡有的,还要给他更多;凡没有的,连他仅有的也要夺走。 27 至于那些反对我做王的仇敌,把他们捉回来,在我面前处决。’”

骑驴进耶路撒冷

28 耶稣说完这个比喻,就走在众人前面上耶路撒冷去。

29 快到橄榄山附近的伯法其和伯大尼时,耶稣派了两个门徒,说: 30 “你们去前面的村庄,进村的时候,必看见一头从来没有人骑过的驴驹拴在那里,你们把它解开牵来。 31 若有人问你们为什么把它解开,就说,‘主要用它。’”

32 两个门徒出去后,所遇见的情形正如耶稣所说的。 33 当他们解开驴驹时,主人果然问他们:“你们为什么解开驴驹?”

34 他们说:“主要用它。”

35 他们牵着驴驹回去见耶稣,又把自己的外衣搭在驴背上,扶耶稣上驴。

36 耶稣骑着驴前行,众人用外衣为祂铺路。 37 祂正走下橄榄山,将近耶路撒冷的时候,众门徒因为以往所见的神迹奇事,就欢腾起来,高声赞美上帝:

38 “奉主名来的王当受称颂!
天上有平安,至高处有荣耀!”

39 百姓中有几个法利赛人对耶稣说:“老师,你要责备你的门徒。”

40 耶稣说:“我告诉你们,如果他们闭口不言,这些石头都要呼喊了!”

为耶路撒冷哀哭

41 耶稣快到耶路撒冷时,看见那城就哀哭, 42 说:“今天你若知道那能带给你平安的事就好了!可惜这事现在是隐藏的,你看不见! 43 因为有一天敌人要在你周围筑起壁垒把你团团围住,四面攻击你。 44 他们要把你夷为平地,毁灭你城墙里的儿女,不会留下两块叠在一起的石头,因为你没有认识到上帝眷顾你的时刻。”

耶稣洁净圣殿

45 耶稣进入圣殿赶走里面做买卖的人, 46 并对他们说:“圣经上说,‘我的殿要成为祷告的殿’,你们竟把它变成了贼窝。”

47 祂天天在圣殿教导人,祭司长、律法教师和百姓的官长都想杀祂, 48 只是无从下手,因为百姓都十分喜爱听祂讲道。

19 Yeshua entered Yericho and was passing through, when a man named Zakkai appeared who was a chief tax-collector and a wealthy man. He was trying to see who Yeshua was; but, being short, he couldn’t, because of the crowd. So he ran on ahead and climbed a fig tree in order to see him, for Yeshua was about to pass that way. When he came to the place, he looked up and said to him, “Zakkai! Hurry! Come down, because I have to stay at your house today!” He climbed down as fast as he could and welcomed Yeshua joyfully. Everyone who saw it began muttering, “He has gone to be the house-guest of a sinner.” But Zakkai stood there and said to the Lord, “Here, Lord, I am giving half of all I own to the poor; and if I have cheated anyone, I will pay him back four times as much.” Yeshua said to him, “Today salvation has come to this house, inasmuch as this man too is a son of Avraham. 10 For the Son of Man came to seek and save what was lost.”

11 While they were listening to this, Yeshua went on to tell a parable, because he was near Yerushalayim, and the people supposed that the Kingdom of God was about to appear at any moment. 12 Therefore he said, “A nobleman went to a country far away to have himself crowned king and then return. 13 Calling ten of his servants, he gave them ten manim [a maneh is about three months’ wages] and said to them, ‘Do business with this while I’m away.’ 14 But his countrymen hated him, and they sent a delegation after him to say, ‘We don’t want this man to rule over us.’

15 “However, he returned, having been made king, and sent for the servants to whom he had given the money, to find out what each one had earned in his business dealings. 16 The first one came in and said, ‘Sir, your maneh has earned ten more manim.’ 17 ‘Excellent!’ he said to him. ‘You are a good servant. Because you have been trustworthy in a small matter, I am putting you in charge of ten towns.’ 18 The second one came and said, ‘Sir, your maneh has earned five more manim; 19 and to this one he said, ‘You be in charge of five towns.’

20 “Then another one came and said, ‘Sir, here is your maneh. I kept it hidden in a piece of cloth, 21 because I was afraid of you — you take out what you didn’t put in, and you harvest what you didn’t plant.’ 22 To him the master said, ‘You wicked servant! I will judge you by your own words! So you knew, did you, that I was a severe man, taking out what I didn’t put in and harvesting what I didn’t plant? 23 Then why didn’t you put my money in the bank? Then, when I returned, I would have gotten it back with interest!’ 24 To those standing by, he said, ‘Take the maneh from him and give it to the one with ten manim.’ 25 They said to him, ‘Sir, he already has ten manim!’ 26 But the master answered, ‘I tell you, everyone who has something will be given more; but from anyone who has nothing, even what he does have will be taken away. 27 However, as for these enemies of mine who did not want me to be their king, bring them here and execute them in my presence!’”

28 After saying this, Yeshua went on and began the ascent to Yerushalayim. 29 As he approached Beit-Pagei and Beit-Anyah, by the Mount of Olives, he sent two talmidim, 30 instructing them, “Go into the village ahead; on entering it, you will find a colt tied up that has never been ridden. Untie it and bring it here. 31 If anyone asks why you are untying it, tell him, ‘The Lord needs it.’” 32 Those who were sent went off and found it just as he had told them. 33 As they were untying the colt, its owners said to them, “Why are you untying the colt?” 34 and they said, “Because the Lord needs it.” 35 They brought it to Yeshua; and, throwing their robes on the colt, they put Yeshua on it. 36 As he went along, people carpeted the road with their clothing; 37 and as he came near Yerushalayim, where the road descends from the Mount of Olives, the entire band of talmidim began to sing and praise God at the top of their voices for all the powerful works they had seen:

38 “Blessed is the King who is coming in the name of Adonai!”[a]

Shalom in heaven!”

and

“Glory in the highest places!”

39 Some of the P’rushim in the crowd said to him, “Rabbi! Reprimand your talmidim!” 40 But he answered them, “I tell you that if they keep quiet, the stones will shout!”

41 When Yeshua had come closer and could see the city, he wept over it, 42 saying, “If you only knew today what is needed for shalom! But for now it is hidden from your sight. 43 For the days are coming upon you when your enemies will set up a barricade around you, encircle you, hem you in on every side, 44 and dash you to the ground, you and your children within your walls, leaving not one stone standing on another — and all because you did not recognize your opportunity when God offered it!”

45 Then Yeshua entered the Temple grounds and began driving out those doing business there, 46 saying to them, “The Tanakh says, ‘My House is to be a house of prayer,[b] but you have made it into a den of robbers!”[c]

47 Every day he taught at the Temple. The head cohanim, the Torah-teachers and the leaders of the people tried to find a way of putting an end to him; 48 but they couldn’t find any way of doing it, because all the people were hanging onto his every word.

Footnotes

  1. Luke 19:38 Psalm 118:26
  2. Luke 19:46 Isaiah 56:7
  3. Luke 19:46 Jeremiah 7:11